Giang Nghĩa nhún vai: “Tôi chỉ là một giám đốc thu mua mà thôi, không tính nổi chuyện chiến lược. Chủ tịch, muốn làm thế nào, tôi nghĩ trong lòng ông nhất định rất rõ ràng.”
Kỳ Chấn cười xấu xa gật đầu: “Hiểu tôi không ai bằng Giang Nghĩa. Quả thực, trước khi quay về, tôi đã thương lượng bàn bạc với ban giám đốc nên mở rộng phát triển nghiệp vụ khu Giang Nam thế nào. Hiện tại đã làm các phòng ban toàn diện, đối thủ duy nhất của chúng tôi chính là trang sức Thiệu Anh, họ nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ miếng thịt mỡ trong miệng. Vì mối làm ăn khu Giang Nam, tất sẽ có một trận chiến đổ máu.”
Giang Nghĩa khẽ cau mày, nhắc nhở: “Chủ tịch, tôi có một kiến nghị nho nhỏ.”
“Kiến nghị gì?”
“Trước khi khuếch trương làm lớn, tôi kiến nghị điều tra triệt để đội ngũ nội bộ trước.”
“Ý gì?” Kỳ Chấn có chút ngây người.
Giang Nghĩa nói thẳng không cố kỵ: “Ý của tôi là, hiện tại trong công ty có nội gián, hơn nữa không phải một hai người, là một ổ. Vừa khéo, ổ nội gián này đều là nội gián của trang sức Thiệu Anh.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Kỳ Chấn có chút khó coi.
Một công ty xuất hiện nội gián, chuyện này quả thực không thể xem thường, công ty nào cũng đều sẽ cài tai mắt vào công ty đối thủ.
Nhưng nếu có một ổ nội gián, vậy thì quá khoa trương rồi.
Càng khoa trương hơn là, Giang Nghĩa nói: “Những nội gián này còn nắm thực quyền, ở vị trí quan trọng, nếu không dọn dẹp sạch sẽ những chướng ngại này trước, đến lúc đó, chúng ta làm kế hoạch gì cũng sẽ bị tiết lộ.”
Một khi kế hoạch bị tiết lộ, đối thủ sẽ có đủ thời gian để chuẩn bị, phá hoại, vậy kế hoạch mở rộng phát triển của Star Jewelry sẽ nơi nơi gặp chướng ngại, còn nói phát triển hùng mạnh gì?
Kỳ Chấn không bình tĩnh nữa, hỏi: “Giang Nghĩa, cậu thành thực nói cho tôi biết, nội gián cậu nói là ai?”
Giang Nghĩa không trực tiếp nói rõ, mà giao một quyển những mục buôn lậu cho Kỳ Chấn.
“Chủ tịch, ông xem cái này trước.”
“Đây là những khoản mục lúc ông không ở công ty, có người cố ý đào hố cho tôi, muốn xóa bỏ tôi.”