Cô bé cố gắng không chế nước mắt, không để nó rơi xuống.
Bên trong phi thuyền
Tiếng thì thầm trong hư không đã ngừng lại.
Những chiến sĩ toàn thân mặc giáp, có hồn lực mạnh mẽ dần dần lùi vào trong bóng đen, lập tức biến mất theo phi thuyền.
Tướng quân là người đi sau cùng.
Hắn ta nhìn chăm chăm vào Đại Ca, mặt vô cảm nói: “Các ngươi tiếp tục bay về phía trước một trăm sáu mươi ba thế giới nữa, chúng ta sẽ mở kết giới ở đó, sớm đón tiếp phi thuyền của các ngươi.”
“Làm như vậy là để tránh có người nào đó phát hiện ra tọa độ thật sự của chúng ta.”
“Hy vọng các ngươi có thể hiểu được.”
“Được, làm phiền ngươi rồi… Thật ra nếu ngay lúc đầu thái độ của ngươi tốt như vậy, ta còn tặng ngươi vài món quà nhỏ cơ, đáng tiếc ngươi lại làm hỏng chuyện rồi.” Đại Ca ra vẻ tiếc nuối nói.
Tướng quân há mồm định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không nói ra.
Hắn xoay người, đi vài bước, cả người biến mất từ bên trong phi thuyền.
Xung quanh trở nên an tĩnh.
Đại Ca hít một hơi sâu, lại thở ra.
Hắn ta ngồi xuống đất, cao giọng nói: “Đồ uống! Cho ta đồ uống!”
Diệp Phi Ly mở một bình hồn lực đưa cho hắn.
Đại Ca uống một hơi hết sạch, chầm chậm di chuyển trên mặt đất, cuối cùng ngồi dựa vào tường.
“Nghe đây, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa rồi, trước khi đi vào nơi đó, ta phải dặn dò các ngươi.”
Tốc độ nói của Đại Ca nhanh dần.
“Nơi đó là do phàm nhân, Thần duệ, đoàn trưởng lão, Chân Thần tạo thành, người thống trị ở đó là vài vị Chân Thần, nhưng bọn họ rất ít khi xuất hiện, cho nên người chủ trì đại cục chân chính là đoàn trưởng lão.”
“Dưới đoàn trưởng lão, mỗi một Thần duệ từ ngày được sinh ra, đều có ít nhất một thần kỹ… Đây là thiên phú của Thần duệ, quyết định sự khác nhau của bọn họ và phàm nhân.”
“Cho nên các người đi đến đó đừng quá kiêu ngạo, nếu không bây giờ ta cũng không có đủ năng lực để cứu các ngươi.”
Đại Ca liếc mắt nhìn Cố Thanh Sơn nói: “Đặc biệt là ngươi đó.”
Cố Thanh Sơn cười, hỏi: “Thật sự có thần linh ư?”
Đại Ca nói: “Trước kia không có, thần linh trở về cũng là chuyện của vài chục nghìn năm gần đây.”
Diệp Phi Ly bị câu chuyện về Thần duệ hấp dẫn, cảm thán nói: “Sỉnh ra đã nắm vững thần kỹ…Chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nồi, cho nên ở nơi đó đa số đều là Thần duệ?”
Đại Ca lắc đầu: “Không phải, đa số là Nhân tộc, còn có một số sinh vật hiếm thấy, số lượng Thần duệ chỉ chiếm 30%, nhưng thực lực mạnh nhất.”
Trương Anh Hào còn có nghi vấn nãy giờ nhịn trong lòng, lúc này liền hỏi: “Bọn họ là hậu duệ của thần gì?”
Đại Ca nói: “Bảy thần các ngươi biết không?”
“Có phải là bảy ma thần tranh bá không?”
“Phải, chính là hậu duệ của bọn họ.”
“Bảy ma thần đến từ đâu vậy? Họ còn sống hay chết rồi?”
“Ngươi hỏi hai vấn đề này rất hay.” Đại Ca khen một tiếng, liền giải thích: “Bảy vị thần linh không biết là còn sống hay chết rồi, nhưng bọn họ đều trốn ra vào lúc thế giới tầng trong bị hủy diệt.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Vậy bốn Chính thần thì sao? Cũng là trốn từ thế giới tầng trong ra ư?”
“Không. Sở dĩ có tên là Chính thần, là bởi vì bốn vị thần Địa, Thủy, Hỏa, Thổ, chưởng quản dòng chảy hỗn loạn của hư không. Bọn họ là thần linh nguyên thủy của hư không.”
Cố Thanh Sơn trầm mặc.
Không ngờ tình hình bên trong dòng chảy hỗn loạn của thời không lại phức tạp như vậy.
…Bảy ma thần đến từ thế giới tầng trong.
…Nhân tộc cổ đại đến từ thế giới song song, chạy nạn đến tận đây.
Chỉ có bốn vị Chính thần thuộc về hư không này ngay từ đầu, là chủ nhân của hư không.
Laura đột nhiên nói: “Phi thuyền của chúng ta đã bị một luồng sức mạnh lôi kéo, đồng thời thời không bắt đầu thay đổi, e rằng sắp bắt đầu trạng thái truyền tống rồi.”
Đại Ca thận trọng nhắc nhở mọi người: “Nhớ kỹ lời ta mới nói… Nơi đó vô cùng hùng mạnh, tuyệt đối không phải là nơi các ngươi có thể tùy ý làm bậy. Sau khi vào đó thì phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không có thể gặp họa sát thân bất cứ lúc nào.”
Mọi người đều đồng ý.
Vừa dứt lời, trong hư không phía trước phi thuyền đột nhiên xuất hiện một cái lỗ.
Trong lỗ truyền tới một lực hút vô cùng mạnh, bao lấy phi thuyền một lúc, mất hút trong hư không.
Trong cảm nhận của đám người Cố Thanh Sơn, lại thấy phi thuyền đang giảm dần tốc độ, chậm rãi ngao du về phía trước trong một vùng trời xanh lam.
“Nhìn xem!”
Laura chỉ vào màn hình theo dõi bên ngoài phi thuyền nói.
Mấy người cùng nhau nhìn vào màn hình.
Chỉ thấy bên ngoài là trời xanh rộng lớn mênh mông, sao đầy trời bao quanh một ngôi sao trắng sáng rực.
Ngôi sao này phát ra ánh sáng ấm áp mà thánh khiết, chiếu rọi cả thế giới.
Phía dưới bầu trời, là một thành phố hoàn toàn được làm bằng nham thạch trắng nõn như ngà voi.
Thành phố này quả thực vô cùng rộng lớn, kéo dài đến cuối tầm mắt của mọi người.
Tầng tầng chữ cổ tỉ mỉ phát sáng rơi từ không trung, rải rác ở mỗi nơi trong thành phố này, bao bọc cả thành phố bên trong đó.
“Đến rồi, thành phố lớn cách ly bên ngoài này chính là An Hồn hương.” Đại Ca thở dài nói.
Cố Thanh Sơn nhìn màn hình chằm chằm, giơ tay chỉ vào một chỗ trong đó: “Đại Ca, những pho tượng kia là gì vậy?”