– Bát phẩm mà thôi!
Huyền Thiên nói.
Tào Khánh Đằng hít vào một hơi, Phạm Băng Nhi cũng nhìn Huyền Thiên với ánh mắt quái lạ!
Hậu bối yêu nghiệt Thiên Châu trên cơ bản đều là Linh thân lục phẩm, nghe nói chỉ có Kiếm Nhân Hạo đạt đến thất phẩm, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, ngày sau cơ hồ nhất định thành hoàng giả.
Vương Linh linh thảo Thiên Châu rất thưa thớt, Trung châu xa xa không kịp, có thể đạt tới lục phẩm Linh thân, đó là coi như không tệ rồi.
Mà thiên tài Trung châu, ít nhất cũng Ngũ phẩm, lục phẩm Linh thân, một ít vượt qua nhất lưu thiên tài đều là thất phẩm trở lên, nhất định thành Hoàng giả. Mà ngũ đại biến thái cấp yêu nghiệt tức thì càng bát phẩm, cửu phẩm Linh thân.
Bởi vì Thiên Địa hạn chế, tu luyện Võ Đạo Thiên Châu kém Trung châu, thì như là Thần Châu xa xa so ra kém Thiên Châu.
Huyền Thiên nhìn Phạm Băng Nhi bên cạnh nói:
– Cô đi tiếp tục hấp thu linh khí tinh hoa, hắn giao cho ta đối phó!
– Lực phòng ngự của hắn rất cường đại, chúng ta liên thủ!
Phạm Băng Nhi nói.
Huyền Thiên lắc đầu, nói:
– Nơi này không lớn, chúng ta liên thủ cũng không có tác dụng. Một mình ta đối phó là đủ, cô đi hấp thu tinh hoa linh khí, nếu có vương giả tà phái tới thì không có thời gian đâu.
– Được rồi! Ngươi cẩn thận một chút!
Thần sắc Phạm Băng Nhi lạnh lẽo như trước nhưng ngữ khí hơi có chút ôn hòa.
Nói xong, Phạm Băng Nhi liền đi tới bên cạnh tinh hoa linh khí ngồi xuống hấp thu lại.
Lông mi Tào Khánh Đằng nhíu một cái nhìn Huyền Thiên nói:
– Ngươi cho rằng ngươi thực ngăn cản được ta?
Tuy rằng Huyền Thiên biểu hiện ra ngoài thực lực để cho Tào Khánh Đằng phi thường khiếp sợ, nhưng mà hắn không tin, Huyền Thiên thật có thể vượt qua hắn.
Vừa rồi giao thủ đã chứng minh Linh thân chi lực của Huyền Thiên không bằng Tào Khánh Đằng.
Tào Khánh Đằng có chiến lực chiến thắng vương giả đại thành cực hạn, Huyền Thiên mới là vương giả tiểu thành cực hạn, nếu Huyền Thiên có thể thắng hắn, vậy Huyền Thiên chẳng phải là có chiến lực đánh bại cường giả hơn mình ba cảnh giới sao.
Đúng là quá biến thái, còn biến thái hơn cả Kiếm Nhân Hạo, năng lực vượt cấp khiêu chiến cao hơn một lần.
Chuyện đó – – – – Tào Khánh Đằng tuyệt không tin!
Huyền Thiên mỉm cười, nói:
– Không thử thử làm sao biết!
– Thử xem là biết trả giá thật nhiều đấy, hừ!
Tào Khánh Đằng hừ lạnh một tiếng, lập tức xuất thủ, quát:
– Sơn băng địa liệt!
Phanh – – !
Hư không nổ vang, không gian phía trước Huyền Thiên lập tức hóa thành một mảnh đen kịt bị một quyền của Tào Khánh Đằng đánh nát.
Phạm Băng Nhi hấp thu nửa đoàn linh khí dùng không mất bao nhiêu thời gian, kéo dài một giây linh khí tinh hoa sẽ ít đi một phần, Tào Khánh Đằng không hề nói nhảm.
Sơn băng địa liệt là tuyệt chiêu bên trong Phách Vương Liệt Sơn Quyền, một đấm xuất ra không chỉ núi cao sụp đổ, mà ngay cả đại địa cũng bị đánh cho chia năm xẻ bảy.
Bất quá long mạch phi thường vững chắc, vượt qua xa núi cao bình thường có thể so sánh, Tào Khánh Đằng chỉ đánh nát hư không, động sảnh rơi xuống mấy cục đá.
Nếu chỉ là động bình thường, một quyền này của hắn oanh ra, chỉ sợ toàn bộ sẽ bị hủy.
Vừa rồi Tào Khánh Đằng chống lại một kiếm của Huyền Thiên chỉ là một quyền bình thường, hiện tại sử xuất tuyệt chiêu Phách Vương Liệt Sơn Quyền. Lực lượng hùng hậu hoàn toàn bạo phát đi ra khiến người ta phải khiếp sợ.
Động sảnh này tổng cộng có phạm vi trăm mét, Huyền Thiên cùng Tào Khánh Đằng cách xa nhau 50m.
Khoảng cách này đối với vương giả mà nói, cơ hồ tương đương với người bình thường cận chiến.
Tốc độ công kích không thay đổi, nhưng mà khoảng cách rút ngắn, thời gian công kích cũng rút ngắn, điều cần là lực phản ứng phải thật nhanh.
Bất quá khoảng cách ngắn là hoàn cảnh xấu của song phương, muốn càng phản ứng nhanh để thích ứng công kích của đối phương.
Đối mặt kiếm cương của Tào Khánh Đằng, Huyền Thiên không hề nghĩ ngợi, hoàn toàn là phản ứng bản năng, bảo kiếm trong tay chém thẳng xuống.
Hưu – – !
Lôi Đình kiếm khí kích xạ ra một đạo tia điện tinh tế.