Nhiếp Vân từng bị nhốt qua một lần, biết rõ một khi bị phù lục không lớn kia cuốn vào, cho dù thực lực bây giờ, cũng không cách nào đào thoát, nắm tay phải ngưng tụ thành lôi, trong cơ thể tích súc tuyệt chiêu Lôi Đình Cửu Châu, ầm ầm ném ra!
Lôi Đình đầy trời, Lôi Điện vừa thô vừa to, thời gian nháy con mắt liền xé rách Thiên Địa, va chạm với linh phù.
Đùng đùng!
Cả hai đụng một cái, linh phù lập tức ảm đạm, tựa hồ bị một kích này đánh trúng, năng lượng hao tổn không ít.
– Đáng giận, ngươi rõ ràng còn có loại thủ đoạn này, nếu tùy ý lớn lên, chẳng phải nguy rồi sao? Thiêu đốt linh hồn, trói buộc!
Chứng kiến thủ đoạn của Nhiếp Vân tầng tầng lớp lớp, lực lượng còn đột nhiên bạo tăng mấy chục lần, đánh ra Lôi Đình công kích cường đại như thế, con mắt của Minh Hinh huyết hồng, lên tiếng rống to, thân hình vốn bị thương cuồng phun máu tươi, linh hồn lập tức hạ thấp xuống, từ ba ngàn thê độ xuống đến hai ngàn.
Ầm ầm!
Trong thời gian ngắn thiêu đốt linh hồn biên độ lớn như vậy, lập tức sinh ra một cổ lực lượng to lớn, linh phù bị Lôi Đình Cửu Châu đánh có chút suy yếu ở dưới lực lượng này quán thâu, lần nữa bành trướng, bao phủ khắp nơi.
– Đã xong!
Chứng kiến Linh phù còn cường đại hơn vừa rồi, sắc mặt của Nhiếp Vân trầm xuống.
Lôi Đình Cửu Châu tích súc hồi lâu chỉ đủ hắn đánh một lần, lại nói, vừa rồi oanh ra, tuy uy lực cực lớn, nhưng lực phá hoại cường đại của Lôi Đình cũng làm cho toàn thân hắn tê liệt, trong thời gian ngắn nhúc nhích không được.
– Ngăn cản!
Bọn người lão tửu quỷ chứng kiến Nhiếp Vân kiêng kỵ Linh phù kia như vậy, biết chắc không kém, lúc này thấy thân thể Nhiếp Vân run rẩy, tựa hồ không cách nào nhúc nhích, cả đám tập trung tinh thần, pháp lực toàn thân nghênh đón, va chạm với Linh phù.
Hơn năm mươi người mạnh nhất của Phù Thiên đại lục (*kể cả bọn người Ô Thao), cộng thêm Lạc Khuynh Thành thực lực đại tiến, toàn bộ lực lượng cộng lại, tuy không cách nào chống lại Lôi Đình Cửu Châu của Nhiếp Vân, lại chặn xu thế hạ xuống của Linh phù, để cho tốc độ của nó chậm lại.
Bất quá, xem ra dùng không được bao lâu thời gian, như trước sẽ rớt lên đầu mọi người, triệt để bao phủ đám đông.
– Hừ, trước buông tha các ngươi, luyện hóa Tinh Cung mới là mấu chốt!
Bởi vì thiêu đốt linh hồn thực lực đại giảm, Minh Hinh thấy Linh phù uy áp tạm thời khống chế được mọi người, Nhiếp Vân lại tự hồ bị tổn thương, không cách nào hành động, đã không người có thể ngăn trở mình, lúc này hừ một tiếng, thẳng tắp phóng tới linh tính mà Tinh Cung đánh xuống.
Ai luyện hóa cổ linh tính này trước, chẳng khác nào khống chế tinh phủ trước, người phía sau, chỉ có một con đường chết.
Bàn tay lớn trảo một cái, lực lượng có chứa ăn mòn bắt lấy linh tính bị Thần Vân đả thương, linh tính kêu thảm một tiếng, cực kỳ lo lắng, Bắc Đẩu tinh cung kịch liệt lắc lư, đánh xuống từng đoàn từng đoàn khí tức đặc thù, quán thâu vào nó.
– Muốn dùng Tiên Thiên linh khí khôi phục? Không có cửa đâu, hấp thu!
Chứng kiến cổ khí tức này, Minh Hinh cười ha ha, lần nữa đưa tay về phía trước, khí tức đặc thù đầy trời đã bị nàng nuốt vào trong miệng, thương thế cả người bắt đầu có chuyển biến tốt, khí tức càng ngày càng mạnh.
– Chủ nhân, cái này là Tiên Thiên linh khí, chúng ta là mượn nhờ cổ lực lượng này đột phá!
Chứng kiến khí tức ở trên không trung, Ô Thao vội vàng nhìn Nhiếp Vân hô.
– Cái này là Tiên Thiên linh khí? Cái này… Cái này… Làm sao có thể?
Không cần Ô Thao giải thích, Nhiếp Vân cũng biết, sắc mặt cứng ngắc, cả người thoáng một phát sững sờ, bàn tay lật một cái, lòng bàn tay đột nhiên nhiều ra từng đoàn từng đoàn khí thể giống như vậy.
Nếu như cái này thật sự là Tiên Thiên linh khí, Tử Hoa động phủ của mình còn có một cung điện tràn đầy đây này.
Tiên Thiên linh khí, mấu chốt để đột phá Bí Cảnh đệ cửu trọng, chỉ có cái này mới có thể cảm ngộ khí tức Linh giới, thân thể thành thánh.
Lần này Nhiếp Vân tới Bắc Đẩu tinh cung, mục đích chủ yếu chính là vì loại khí thể đặc thù này.