Dương Hạo ủy khuất, vì sao Tam Nguyên Thượng Nhân muốn ngăn cản mình, không thấy khuôn mặt anh tuấn của mình bị đạp đầy bụi đất sao? Huống chi, bị người đạp vào trong đất, này là nhục nhã bực nào?
Người bốn phía liều mạng lắc đầu, Dương Hạo nghìn vạn lần đừng đối phó Lăng Hàn nữa a.
Tên này chính là một sát tinh!
Ngươi xem, hiện tại đã có hai cường giả Tinh Thần Cảnh bởi vậy ngủm, mà còn có hai Nhật Nguyệt Cảnh Đại viên mãn hiển nhiên cũng không có khả năng sống sót, ngươi đi trêu chọc sát tinh như vậy khẳng định cũng sẽ bị nghiền nát.
Ngươi bất quá là một đồ đệ của Tam Nguyên Thượng Nhân, nhưng Lăng Hàn thì sao? Lại có người yêu là cường giả Hằng Hà Cảnh, này có thể so sánh sao?
Tuy Dương Hạo vô cùng tức giận, nhưng càng không dám chống lại mệnh lệnh của Tam Nguyên Thượng Nhân, lúc này mạnh mẽ đè xuống lửa giận, khoanh tay mà đứng.
Nhưng hắn muốn nhịn, ủy khuất, Hổ Nữu sẽ bỏ qua?
Lại dám thẩm vấn Lăng Hàn của nàng, người ở đây toàn bộ đáng chết!
Ánh mắt của nàng đảo qua Loạn Tinh Nữ Hoàng, đồng dạng đằng đằng sát khí, thực ghê tởm, mới lấy đi hai đại tiểu yêu tinh, tại sao lại chạy đến một cái? Hoàn hảo, yêu tinh này không đẹp bằng Nữu, yên tâm không ít a.
Này là nàng không có nhìn thấy hình dáng của Loạn Tinh Nữ Hoàng, nếu không nàng sẽ không yên tâm như thế.
– Chỉ bằng ngươi cũng dám đố kị Lăng Hàn của Nữu!
Hổ Nữu quyết định từ người có tội ác tày trời bắt đầu, vì vậy, nàng theo dõi Dương Hạo trước.
– Nữu muốn tiêu diệt ngươi!
Dương Hạo chỉ cảm thấy buồn cười, một tiểu cô nương mở miệng ngậm miệng đem “Nữu” đọng ở bên mép, có thể có tiền đồ bao lớn, căn bản là tiểu thư vừa ra đời a.
Chỉ là tiểu thư yếu ớt này cũng quá dễ nhìn đi, Dương Hạo cảm thấy đời này thấy qua mỹ nữ cộng lại mới có thể miễn cưỡng sánh ngang thiếu nữ này, để lửa giận của hắn cấp tốc tiêu thất.
Hổ Nữu xuất thủ, oanh, bầu trời phảng phất như sụp đổ, vô số vẫn thạch từ trên trời giáng xuống, trên bầu trời thiêu đốt liệt diễm, chủ phong run rẩy, tràng cảnh như diệt thế.
Trong nháy mắt Dương Hạo bị dọa tiểu trong quần.
Này con mẹ nó là tu vi gì a, một chiêu ra, Thiên Địa như băng liệt!
– Dừng tay!
Tam Nguyên Thượng Nhân rốt cục xuất thủ.
Trước hai gã đồ đệ bị đánh giết, hắn là chưa kịp xuất thủ, bởi vì ngay cả hắn cũng không ngờ Hổ Nữu sẽ mạnh như vậy, nhưng Dương Hạo là đệ tử hắn tân thu, cũng được hắn ký thác kỳ vọng cao, tuyệt đối không thể chết được.
Hằng Hà Cảnh xuất thủ, ông, một đạo ngân hà từ trong cơ thể hắn bay ra, phảng phất có thể câu thông cổ kim, đem khí thế của hắn tăng lên tới cực hạn.
Ba ba ba, toàn bộ Lẫm Thiên tông, tất cả mọi người nằm úp sấp, khí thế như vậy thật đáng sợ, tạo thành trình tự sinh mệnh áp chế.
Mà ngân hà này, thì bao vây Dương Hạo lại, tạo thành phòng ngự gần như mạnh nhất thế gian.
Ngân hà bay đến, bên trong có hằng hà đại tinh chìm nổi.
Hằng Hà Cảnh nghiền ép Tinh Thần Cảnh, đây không phải là nói một chút mà thôi, nhìn ngân hà này liền biết, đại tinh vô số kể, ở trên lực lượng tự nhiên nghiền ép Tinh Thần Cảnh không biết bao nhiêu con phố.
Dương Hạo lập tức trấn định lại, có sư phụ xuất thủ, bất kể là ai tới cũng không có tác dụng!
Muốn giết hắn? Nói giỡn.
Chỉ là hắn quá tò mò, người thiếu nữ này đến tột cùng có thân phận gì, cũng quá mạnh mẻ đi, cư nhiên cần Tam Nguyên Thượng Nhân xuất thủ. Trẻ tuổi thì có thực lực cường đại như thế, nếu cưới được sẽ tốt bao nhiêu, trong lòng hắn lửa nóng, hóa thành tham niệm vô tận.
Vừa đẹp vừa cường, có thể nào không để cho hắn động tâm?
Nhưng vào lúc này, chỉ thấy Hổ Nữu đánh xuống một quyền, ba, cả ngân hà vỡ nát, tất cả đại tinh đều bạo tạc, rầm rầm oanh, quang mang lóng lánh phóng lên cao.
Cái gì!
Sắc tâm của Dương Hạo nhất thời hóa thành sợ hãi vô biên, Tam Nguyên Thượng Nhân xuất thủ bảo hộ hắn, nhưng đối phương chỉ tùy ý một quyền, Hằng Hà liền bể nát.
Đây căn bản không phải là đối thủ a!
Thiếu nữ này mạnh, đã như thần thoại. =================