Khi hai người đang nhìn nhau thì cô bé Tịch Nhan đầy tò mò về thế giới người lớn đã mở to mắt nhìn vào giữa hai chân Diệp Thành, bởi vì nơi đó đã có một cái lều nhỏ dựng lên.
Cô nhóc chớp chớp mắt, đưa ngón tay nhỏ bé ra nhẹ nhàng gõ thử, thứ đó vừa cứng lại còn đàn hồi.
Thấy thế, vẻ mặt Sở Linh và Diệp Thành lập tức trở nên cực kỳ thú vị.
Sau đó bầu không khí trong phòng trở nên cực kỳ quái dị, hơn nữa còn trở nên… yên tĩnh lạ thường.
Rầm! Xoảng! Ầm!
Không lâu sau, những tiếng động hỗn độn như vậy vang lên trong căn gác nhỏ.
Sau đó, Diệp Thành chạy ra khỏi căn lầu gác, hai mắt đã thành mắt gấu trúc, máu chảy ra từ hai lỗ mũi, quan trọng nhất là bên má trái của hắn có một dấu tay khiến mặt hắn lệch đi.
“Đây chỉ là tai nạn thôi”, Diệp Thành ho khan, lau máu mũi rồi khập khiễng bước ra khỏi tiểu biệt uyển.
Đập vào mắt hắn là một bóng dáng quen thuộc cũng đi khập khiễng, hai mắt gấu trúc, hai lỗ mũi cũng chảy máu, khuôn mặt lệch đi, đầu trọc bóng loáng.
Tên này không cần phải nói, chính là Long Nhất vừa bị một chưởng của Mộ Dung Diệu Tâm đánh bay.
“Ta nói này, cách của ngươi không có tác dụng!”, nhìn thấy Diệp Thành, Long Nhất lau máu mũi rồi kể khổ ngay.
“Lại đây, lại đây”, Diệp Thành khoác một tay lên vai Long Nhất, đầu tiên hắn lau máu mũi rồi mới nháy mắt hỏi: “Ngươi có biết theo đuổi nữ nhân quan trọng nhất là điều gì không?”
“Là gì?”, Long Nhất tò mò nhìn Diệp Thành.
“Thứ nhất: Kiên trì”, Diệp Thành nói một câu rất chân thành.
“Rồi sao nữa?”