Thật sự thì không có biện pháp nào khác, ở cùng với Thượng Đề và Tiêu Yến trò chuyện, không tránh khỏi sẽ đàm đạo đến chủ đề liên quan đến sách vở, mà với xuất thân nông thôn thì Lư Oanh quả là có điểm kém cỏi.
Nàng không nghĩ sẽ để lộ điểm này ra, Lư Oanh theo trong sách tóm tắt nội dung, chính mình không nên ở trước mặt bất kỳ người nào để lộ thiếu khuyết này. Tuy nàng mồ côi nhưng trong thiên hạ nàng so với ai khác mà ti tiện hơn? Còn có nàng bây giờ cùng với Thượng Đề và Tiêu Yến là bạn tri kỷ, bởi vậy nàng hy vọng bản thân không làm mất mặt bọn họ được. Nói xong Lư Oanh càng cảm thấy bản thân đối với hết thẩy tri thức tài nghệ đều đạt được tốt, nàng có thể thử một lần.
Muốn học tập về lĩnh vực tài nghệ này, đối với Lư Oanh cũng không khó, nàng tìm được một nữ cầm sư thanh lãnh và thanh danh tốt để học tập. Sau đó cho người ta biết nàng chính là người biểu diễn khúc “Trác Văn Quân” thì Lư Oanh liền dễ dàng trở thành khách quý.
Mỗi ngày đi theo nữ cầm sư này học tập một canh giờ, nhờ sự đề cử của nàng ta mà Lư Oanh biết thêm một lão nhân gia đầu bạc học vẽ tranh một canh giờ. Vừa có thời gian là luyện thư pháp, sau đó là đọc sách và sau đó nữa là đi dạo trong Thành Đô tìm kiếm việc có thể kiếm sống được, Lư Oanh cảm thấy thật kinh khủng.
Vào một buối sáng nọ, ánh nắng sáng trưng bắt đầu tỏa mạnh là khiến người ta vừa cử động là vã mồ hôi ngay, Lư Oanh kết thúc buổi học cầm vẽ tranh trở về, đi ở ngã tư đường có chỗ râm mát nói thầm: Buôn bán ở tửu lâu khách điếm lại rất ổn, ước chừng không học nhanh được, cũng không có nhân tài nào quản lý cho việc này, phải nghĩ ra cách chiêu nạp người đó giúp nàng nắm được cách kiếm sống cho mình.
Đúng lúc này một tiếng nói kinh hỷ đột nhiên truyền đến, “Có phải là nha đầu A Oanh không?”
Giọng ai có vẻ quen?
Lư Oanh từ từ quay đầu lại …
Thì ra là Dương thẩm.
Dương thẩm lau mồ hôi trên trán, vui vẻ chạy tới. Ngửa đầu nhìn Lư Oanh bà hưng phấn nói: “Thật sự là A Oanh, thật tốt quá!” Chép miệng hai tiếng sau đó cảm thán nói: “A Oanh càng ngày càng tuấn tú ra nha, phải nói khí chất còn tưởng rằng nha đầu ngươi là một thiếu gia nhà giàu nào đó.”
Lư Oanh cười nói: “Thẩm đến Thành Đô lúc nào vậy?”
“Ai dà, hai tỷ đệ ngươi đi được một tháng là tiểu tử thúi nhà thẩm liền nháo đòi lên đây. Thằng nhãi đó còn dám tự nhốt mình trong phòng ra sức ép thẩm tới đây.” Nói tới đây Dương thẩm một bụng nghẹn tức cằn nhằn nói: “A Oanh nói xem, thẩm như thế nào mà không có đứa nhỏ giống hai tỷ đệ ngươi chứ? Đồ nghiệt tử đó không coi thẩm là mẫu thân, không ép chết ta là không hết hy vọng.”
Lư Oanh lại nói: “Hẳn La Tử có chủ kiến riêng của mình rồi.”
“Nó mà có chủ kiến gì chứ! Ai dà, thẩm cũng sầu muốn chết đây, ở Thành Đô lớn như vậy, kiếm cơm ăn sao dễ dàng? Hiện tại thẩm muốn đi kiếm rau dại chưa chắc có để cho thẩm tìm được.” Lư Oanh quan sát Dương thẩm, quả thật trên người là bộ y phục đã cũ nát, còn có mấy chỗ vá lại, cả người so với lúc ở Hán Dương già đi nhiều.
Lư Oanh nhíu mày ngay cả Dương thẩm cùng nàng nói chuyện qua lại, sau khi nghe bà ấy nói: “Thật sự là nghiệp chướng mà đồ bất hiếu đó cả ngày không biết suy nghĩ cái gì, ngày đó không nên đến Thành Đô có khi còn nói cái gì nó phải đi theo nha đầu ngươi, còn nói cái gì phát đạt lum la. Thật sự buồn cười, ngươi chỉ là một tiểu nữ nhân…”
Nghe đến đó Lư Oanh chợt hiểu được.
Lập tức nàng cúi đầu nói: “Dương thẩm, La Tử đang ở chỗ nào, thẩm kêu hắn đến tìm ta đi.” Nói đến đây nàng đưa địa chỉ nhà cho Dương thẩm sau đó lại nói: “Thẩm quay trở về nói với La Tử, hắn lựa chọn không có sai!” Lư Oanh nói những lời này như chém đinh chặt sắt, vẻ mặt thản nhiên nhưng lộ rõ uy nghi.
Dương thẩm cũng mơ hồ nhìn nàng, còn chưa kịp hiểu ý tứ của Lư Oanh. Mà Lư Oanh lúc này cũng thấu hiểu một đạo lý.
Một mình nàng cũng có năng lực và tư cách khiến người ta đi theo nàng.
Không chỉ vì nàng cùng với quý nhân lúc đó, cùng đám người A Đề có quan hệ tốt mà còn bởi vì nàng xử lý sự tình đều thong dong sáng suốt, vừa thấy có thể làm cho người ta biết nàng không phải là cá trong ao. Nếu nàng là một nam nhi thì nàng đã sớm có người đi theo.
La Tử này tuy là xuất thân phố phường, nhưng có thủ đoạn và năng lực, tương lai nói không chừng làm phụ tá đắc lực cho nàng!
Khi Dương thẩm hết lời cảm tạ, Lư Oanh phất tay đi về hướng nhà trở về.
Về đến nhà Lư Oanh mới rửa mặt, chợt nghe bên ngoài có tiếng đập cửa.
Lư Oanh đến gần cất tiếng hỏi: “Là người nào?”
Một giọng nói dõng dạc báo: “Có phải là nhà của Lư thị không? Và trong nhà có một cô nương tên là Lư Oanh?”
Lư Oanh ngẩn ra trả lời: “Không sai.”
“Tại hạ đến từ Lạc Dương có mang một lá thư gửi cho Lư cô nương.”
Lư Oanh mở cửa ra.
Người đứng bên ngoài mang vẻ mệ mỏi đi đường dài ước chừng là một thương nhân gần ba mươi tuổi, hắn nhìn Lư Oanh trong trang phục nam nhân, đầu tiên là kinh ngạc sau đó chuyển thành một bộ dạng thấu hiểu.
Tay lấy từ trong vạt áo ra một lá thư, người thương nhân còn nói: “Tại hạ đến từ Lạc Dương, lá thư này là một người ân nhân của ta nhờ cậy giao cho Lư cô nương.” Dừng một chút hắn lại lau mồ hôi trên trán cười khổ nói, “Vì tìm nơi này, tại hại cũng ăn khổ rất nhiều.”
Lư Oanh càng nghe càng hồ đồ, nàng tiếp nhận lá thư từ thương nhân đưa ra.
Thư vừa vào tay, mặt trên là hàng chữ tuấn dật mà bay bổng hiện ra trước mắt nàng, “Lư cô nương thân gửi. Âm thị A Triệt.”
Là thư của Âm Triệt!
Không ngờ là thư của Âm Triệt!
Lư Oanh ngẩn ra không hiểu chuyện gì, nàng chỉ cảm thấy trong mắt có chút chua xót.
Người thương nhân cũng phát hiện Lư Oanh tim đập mạnh loạn nhịp, hắn cũng thở dài: “Lá thư này của ân nhân thật không dễ dàng đến được nơi này.”
Nghe đến đó Lư Oanh vội vàng nghênh tiếp, “Mời ngài vào trong dùng chút nước trà.”
Từ cái lần bị Trương Phong mạnh mẽ bắt nàng đi, Lư Oanh cũng không dễ dàng cho người lạ vào. Giờ phút này nàng nghĩ người ngàn dặm xa xôi đến truyền tin, mặc kệ như thế nào, dù là cô nam quả nữ ở chung không ổn đi chăng nữa, cũng có thể cho người ta uống một chút nước mát.
Người thương nhân là người thông minh tự hiểu được tình huống nên từ chối lời mời: “Tại hạ sẽ không đi vào, có chuyện gì nói thì ngay tại nơi này nói cũng như nhau thôi.”
“Vậy mời ngài chờ một chút, ta đi vào trong rót chén trà cho ngài.”
Tiếp nhận ý tốt của Lư Oanh, người này một hơi uống cạn ly trà rồi nói thêm: “Phụ mẫu của ân nhân qua đời đã nhiều năm, lần đó vội vàng rời đi cũng bởi vì con trai duy nhất của bá bá hắn bị người ám sát, hiện giờ ân nhân làm con nuôi dưới gối bá bá hắn, hành sự rất không tiện. Bất quá tại hạ có chuyến đi đến Thành Đô thì ân nhân có nói qua một câu, năm sau ngày trăng sáng treo cao, nguyện làm thanh quân đoạn xuân phong!”
Năm sau ngày trăng sáng treo cao, nguyện làm thanh quân đoạn xuân phong!
Đúng rồi, một đêm kia nàng có nói với hắn trăng tuy sáng rất đẹp, nhưng một chút gió xuân cũng không có, hiện tại hắn quay về nói nàng một câu này.
Hắn muốn cho nàng biết, sang năm chỉ cần đợi sang năm hắn sẽ trở thành thanh quân cao cao tại thượng, trăng sáng cũng vậy, gió xuân cũng thế đều không thể quản chế được quyết định của hắn.
Hắn muốn nàng chờ hắn, hắn muốn nói cho nàng biết rằng hắn cũng sắp làm chúa tể vận mệnh của mình!
*****
Ngày up: 12/11/2018 06:09 PM
Lảm nhảm: quả nhiên có tâm tình tốt là làm 1 lèo xong 5 chương (ಥ ̯ ಥ) hơ hơ, ai khen mỗ giỏi đi nào ~
Lảm nhảm 2: không có review 1 đoạn chương tiếp theo đâu nhóe (¬‿¬) hớ hớ ~ cho hồi hộp đợi chờ chơi. Seen mà ko nhấn nút sao là mỗ buồn lắm nha.