Lâm Thu Thạch nhìn thấy nụ cười của cậu ta, rất muốn bảo cậu ta đừng cười nữa, nhưng lại không nói nên lời. Trên thực tế, mấy ngày nay, những câu mà Lâm Thu Thạch nói chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Sau đám tang, Trình Nhất Tạ mất tích.
Căn phòng của cậu ta vẫn như trước, chỉ là thiếu đi vài bộ quần áo và một chiếc vali.
Lâm Thu Thạch là người đầu tiên phát hiện ra điều này, cậu hỏi Nguyễn Nam Chúc rằng Trình Nhất Tạ đi đâu rồi, Nguyễn Nam Chúc trả lời: “Em không biết.”
Lâm Thu Thạch im lặng.
“Em không biết nó đã đi đâu, cũng không biết nó có thể đi đâu.” Nguyễn Nam Chúc nói với giọng điềm tĩnh: “Kể từ lần đầu vào cửa, nó đã gia nhập Hắc Diệu Thạch. Hắc Diệu Thạch chính là nơi nó thuộc về.”
Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc, ánh mắt hơi toát lên vẻ mờ mịt.
Nguyễn Nam Chúc khẽ thở dài, ôm lấy Lâm Thu Thạch, động viên: “Có những chuyện sớm đã nằm trong dự đoán rồi.”
“Bao gồm cả cái chết ư?” Lâm Thu Thạch hỏi.
“Hiển nhiên là vậy.” Nguyễn Nam Chúc đáp: “Ai cũng phải trải qua cái chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
Lâm Thu Thạch nói: “Nhưng cái chết của chúng đến quá sớm.” Hai đứa vẫn còn quá nhỏ, vẫn chưa trải nghiệm bất kỳ điều gì, chúng nên có nhiều thời gian hơn, và…”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Ông trời không công bằng đâu.”
Nếu như Trình Nhất Tạ và Trình Thiên Lý sinh ra với một cơ thể khỏe mạnh, hai đứa sẽ không bị kéo vào guồng quay của cửa. Biết rằng cửa tuy có nhiều khó khăn, nhưng chính cửa cũng đã cho cả hai có nhiều thời gian hơn, để có thể ngắm nhìn thế giới bao la rộng lớn. Nhưng, ân huệ rồi cũng cạn. Từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, nỗi đau ấy không phải ai cũng vượt qua được.
Tối hôm đó, Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch nằm cạnh nhau, Lâm Thu Thạch hỏi: “Có phải, gợi ý của Trình Nhất Tạ chính là loại gợi ý đó?”
Nguyễn Nam Chúc: “Đúng vậy.”
Lâm Thu Thạch im lặng.
“Có một số việc, con người ta sớm hay muộn cũng sẽ phải trả giá.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Hơn nữa cái giá phải trả đau đớn hơn so với tưởng tượng rất nhiều.”
Lâm Thu Thạch đang định nói gì đó, nhưng Nguyễn Nam Chúc chợt nhé vào miệng kẹo cậu một viên kẹo, Lâm Thu Thạch vừa ngậm kẹo vừa lùng bùng nói: “Em cai được thuốc chưa?”
“Cai được rồi.” Nguyễn Nam Chúc trả lời.
Đến đây, Lâm Thu Thạch không biết nên nói gì, Trong khoảng thời gian này, số lần cậu im lặng ngày càng trở nhiều và lâu hơn.
Nguyễn Nam Chúc dường như nhận ra sự hoang mang ấy, hắn đưa tay ôm lấy Lâm Thu Thạch, nhẹ nhàng nói: “Ngủ đi.”
Lâm Thu Thạch nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ nặng nề.
Cái chết của Trình Thiên Lý dường như đã phá vỡ ảo giác về sự yên bình trong căn biệt thự, một bầu không khí u ám bắt đầu lan tràn khắp nơi.
Lư Diễm Tuyết thường xuyên lau nước mắt lúc nấu ăn, không biết có phải vì cô nhìn thấy nguyên liệu nào đó rồi nghĩ tới người từng rất thích ăn món này hay không.
Sau khi phát hiện chủ nhân của mình không còn nữa, Bánh Mì cũng trở nên ủ dột trong một khoảng thời gian rất dài. Về sau, nhờ sự an ủi của Hạt Dẻ, nó mới miễn cưỡng trở lại trạng thái bình thường.
Trước sự ra đi của cặp song sinh, Lâm Thu Thạch luôn có một loại cảm giác không chân thực. Cậu tưởng như giây lát nữa khi trở lại phòng khác, mình vẫn sẽ thấy Trình Thiên Lý ngồi trên sofa xem tivi và cười hềnh hệch. Ảo giác này con mãi cho tới một tối nọ.
Hôm đó, cậu đi xuống cầu thang và thấy tivi trong phòng khách đang chiếu phim kinh dị, có một người ngồi trên ghế sofa, cuộn mình trong chăn, trông vô cùng sợ hãi. Nhìn thấy cảnh đó, Lâm Thu Thạch buột miệng gọi: “Thiên Lý?!”
Nhưng từ trong chăn lại lộ ra khuôn mặt của Diệp Điểu, hắn nhìn Lâm Thu Thạch, khẽ gọi: “Thu Thạch?”
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Điểu, Lâm Thu Thạch cuối cùng cũng nhận ra rằng cậu sẽ mãi mãi không nhìn thấy Trình Thiên Lý nữa. Đó là một cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Cảm giác đó tựa như giấc mộng bản thân tự thêu dệt để lừa dối chính mình, cuối cùng cũng bị ai đó phá hủy, không còn cách nào khác ngoài việc đối diện với hiện thực tàn khốc và rướm máu.
“Không có gì.” Lâm Thu Thạch quay đi.
Diệp Điểu gọi tên Lâm Thu Thạch lần nữa, nhưng thấy cậu đã đi thẳng lên tầng. Gương mặt Diệp Điểu hiện ra vẻ lo lắng, vì hắn đã hấy hai gò má đầm đìa nước mắt của Lâm Thu Thạch sau khi nhận ra mình. Hình như Lâm Thu Thạch đã tưởng nhầm hắn là Trình Thiên Lý…. Không biết tại sao, trong lòng Diệp Điểu có chút hối tiếc, nếu như hắn có thể tham gia Hắc Diệu Thạch sớm hơn thì tốt biết mấy, như vậy hắn có thể cùng các thành viên khác trải qua các khung bậc cảm xúc, không đến mức cảm thấy bị xa cách trong tình cảnh này.
Sau khi quay trở lại phòng, Lâm Thu Thạch mới phát hiện ra mình đã khóc. Khi Trình Thiên Lý ra đi, cậu đã không rơi giọt nước mắt nào, không ngờ rằng lúc này lại không thể kiểm soát được cảm xúc của chính mình.
Cậu ngồi bên cạnh giường, chợt hiểu vì sao Trình Nhất Tạ lại rời đi. Vì trong biệt thự này, khắp nơi đều có dấu vết của Trình Thiên Lý, những vết tích này tựa như một con dao cùn, cứa từng nhát vào da thịt người ta mà không hề nhìn thấy máu.
Lâm Thu Thạch nằm trên giường, thở ra một hơi thật dài, cậu thả lỏng cơ thể rồi mơ màng ngủ thiếp đi.
Nguyễn Nam Chúc trở về vào giữa đêm, nhìn thấy Lâm Thu Thạch nằm cuộn người trên giường, hắn không đánh thức mà nhẹ nhàng đắp một chiếc chăn mỏng lên người Lâm Thu Thạch.
“Ưm.” Lâm Thu Thạch lại vì thế mà giật mình tỉnh giấc, ú ớ gọi một tiếng: “Nam Chúc.”
“Ơi.” Nguyễn Nam Chúc ngồi xuống bên cạnh Lâm Thu Thạch: “Em đây.”
“Anh nhớ Thiên Lý quá.” Lâm Thu Thạch nói.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Em cũng nhớ nó.” Nguyễn Nam Chúc thản nhiên thừa nhận điều này: “Mỗi lần nhìn thấy Bánh Mì, em đều nhớ đến Thiên Lý.”
Nhớ dáng vẻ Thiên Lý ôm Bánh Mì, nhớ đến nét mặt tươi cười rạng rõ của đứa trẻ ấy.
“Anh phải làm sao đây?” Lâm Thu Thạch nói: “Anh nhớ cả Ngô Kỳ, Đàm Tảo Tảo…” Họ đều là những vị khách đã đi qua cuộc đời Lâm Thu Thạch, nhưng đến, rồi lại đi.
“Chỉ có thể cố gắng chịu đựng.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Chịu đựng tới khi nỗi buồn qua đi là ổn thôi.”
Nghe giọng điệu điềm tĩnh của Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch bỗng thấy trong lòng đau nhói. Sau khi Trình Thiên Lý ra đi, hầu như mọi người đều rơi vào tình trạng suy sụp tinh thần, chỉ có Nguyễn Nam Chúc bình tĩnh xử lý hậu sự. Hắn thông báo cho cha mẹ của cặp song sinh, liên hệ với nhà tang lễ và chọn thời gian chôn cất.
Lâm Thu Thạch không rõ Nguyễn Nam Chúc rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu việc tương tự mới có thể trở nên bình tĩnh đến vậy.
Nguyễn Nam Chúc nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thu Thạch, hắn khẽ thở dài, rồi lại mỉm cười, nói: “Không cần phải xót xa cho em, thực sự em không thê thảm như anh tưởng tượng đâu.”
Có vài chuyện, dần dà sẽ thành quen.
Sau ba tháng rời khỏi Hắc Diệu Thạch, Trình Nhất Tạ gửi một bức thư cho Hắc Diệu Thạch nhưng không hề ghi địa chỉ, nội dung thư nói rằng hiện giờ cậu ta rất ổn, mọi người không cần phải lo lắng điều gì cả.
Lư Diễm Tuyết là người đầu tiên nhận được bức thư. Cô nhìn nét chữ quen thuộc mà bật khóc, suýt chút nữa thì ngất đi tại chỗ. Cô ôm lấy lá thư, nức nở nói: “Thằng nhóc này hư quá, bây giờ mới gửi thư, hư quá đi mất…”
“Có cách nào tìm ra nó đang ở đâu không?” Trần Phi hỏi Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc kiểm tra bức thư, lại lấy phong bì từ chỗ Lư Diễm Tuyết xem xét, cuối cùng lắc đầu: “Không có chút manh mối nào cả, nó cẩn thận quá.”
Trần Phi thở dài..
“Liệu nó có quay trở lại không?” Thực ra Dịch Mạn Mạn và Trình Nhất Tạ không thân thiết lắm, nhưng anh ta có mối quan hệ rất tốt với Trình Thiên Lý.
“Không biết.” Nguyễn Nam Chúc không đưa ra câu trả lời chắc chắn.
“Nó quay lại hay không cũng được, miễn sao trong lòng thấy thoải mái là được rồi.” Lư Diễm Tuyết nói xong câu này lại rơi nước mắt: “Nhưng làm sao nó có thể vượt qua chuyện này một mình, sao có thể vượt qua được chứ?”
Không ai biết câu trả lời, nhưng không vượt qua được cũng phải vượt qua. Bởi vì đây là thời gian sống mà Trình Thiên Lý đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy, Trình Nhất Tạ không thể bỏ cuộc được.
Lâm Thu Thạch nhìn chằm chằm vào nét chữ trên phong thư một hồi rất lâu mà không nói lời nào.
Cho đến khi Nguyễn Nam Chú kéo cậu vào phòng, rồi nói: “Thu Thạch, dạo này anh cứ sao sao.”
Lâm Thu Thạch: “Hửm?”
“Lúc nào cũng thẫn thờ.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Anh không nhận ra sao?” Nguyễn Nam Chúc khẽ cau mày, cái nhìn dừng lại trên gương mặt Lâm Thu Thạch.
“Anh thẫn thờ sao?” Lâm Thu Thạch lấy làm lạ: “Thật à?”
Nguyễn Nam Chúc không đáp, nhưng ánh mắt của hắn đã nói lên câu trả lời.
“À.” Lâm Thu Thạch đưa tay xoa xoa mặt mình, nói: “Anh chỉ thấy hơi mệt một chút thôi.”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Chúng ta đi nghỉ nhé.”
“Hửm?” Lâm Thu Thạch không ngờ Nguyễn nam Chúc lại đột nhiên nói như vậy, cậu ngẩn ra một lúc, tâm trí lại bay đi đâu mất, mãi đến khi Nguyễn Nam Chúc véo nhẹ má cậu một cái: “Sao lại thần người nữa rồi?”
Lâm Thu Thạch: “Khụ khụ.” Bấy giờ cậu mới nhận ra rằng mình bị phân tâm, lại còn ngay lúc Nguyễn Nam Chúc đang chăm chú theo dõi, cậu bèn ho lên hai tiếng, lúng túng nói: “Xin lỗi.”
Nguyễn Nam Chúc thở dài.
Nhận thấy tinh thần của Lâm Thu Thạch không được thoải mái, Nguyễn Nam Chúc nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị cho chuyến du lịch.
Vốn dĩ mùa xuân là mùa mà vạn vật sinh sôi nảy nở, tràn đầy cảm giác hạnh phúc, nhưng vì sự ra đi Trình Thiên Lý, nên đối với họ, mùa xuân này còn khó vượt qua hơn so với mùa đông.
Thậm chí Lâm Thu Thạch hoàn toàn chẳng nhớ gì đến cảnh tượng đâm chồi nảy lộc, đến lúc cậu nhận ra thì đã là giữa hạ.
Hai bên đường là những hàng cây cao to rậm rạp, dường như có một sức mạnh kỳ quái nào đó đã cướp mất những tháng vừa rồi khỏi cuộc đời họ.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Có điều suốt thời gian này, chẳng ai trong biệt thự muốn vào cửa nữa, vì vậy cuộc sống của mọi người trở nên rất bình lặng. Nguyễn Nam Chúc cũng không vào cửa liên tục như trước mà chuẩn bị cùng Lâm Thu Thạch đi chơi một thời gian.
“Anh muốn đi đâu nào?” Nguyễn Nam Chúc cầm bản đồ, hỏi Lâm Thu Thạch.
“Đi đâu cũng được, anh chưa bao giờ ra nước ngoài.” Lâm Thu Thạch nói: “Em đi bao giờ chưa?”
“Trước kia từng đi, nhưng giờ không thường xuyên nữa.” Nguyễn Nam Chúc trả lời.
Lâm Thu Thạch: “Trước kia ư?” Cậu đột nhiên nhớ ra, Nguyễn Nam Chúc rất hiếm khi nói về gia đình mình, và gần như không bao giờ nghe thấy hắn nhắc đến người thân.
“Ừ.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Gia đình em rất khá giả, nhưng họ đều nghĩ rằng em bị điên.”Hắn ậm ừ khẽ như đang nói về chuyện không liên quan đến mình: “Về sau em không liên lạc với họ nữa.”
Lâm Thu Thạch nói: “ồ.” Cậu cảm giác Nguyễn Nam Chúc không có hứng thú khi nhắc đến chuyện gia đình, vì vậy cậu không hỏi thêm điều gì nữa.
“Nếu như anh muốn biết, em cũng có thể đưa anh về nhà một chuyến.” Nguyễn Nam Chúc nói.
Lâm Thu Thạch nói: “Không muốn lắm.” Cậu mỉm cười: “Anh chỉ cần hiểu em là đủ rồi.”
Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch: “Thật ư?”
Lâm Thu Thạch nhún vai: “Chả vậy thì sao?”
Cuối cùng, họ chọn một quần đảo gần xích đạo tới đó nghỉ dưỡng.
Trần Phi rất ngạc nhiên khi biết họ muốn ra ngoài chơi, nói rằng anh Nguyễn đã không nghỉ ngơi mấy năm nay rồi, năm nay sao lại đột nhiên muốn đi chơi.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Thấy mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi thì có gì lạ?”
Trần Phi cười gượng: “Không lạ không lạ, hai người chơi vui vẻ nhé, có chuyện gì thì gọi điện cho bọn tôi.”
Nguyễn Nam Chúc “ừ” một tiếng, quay ra nhìn Lâm Thu Thạch, phát hiện cậu lại đang ngẩn người trên ghế sofa. Ánh mắt Nguyễn Nam Chúc lóe lên một tia bất đắc dĩ, hắn đến bên cạnh cậu, rồi cúi đầu cắn lên má Lâm Thu Thạch.
“Đau!” Sau khi bị Nguyễn Nam Chúc cắn một cái, Lâm Thu Thạch mới giật mình bừng tỉnh, cậu ôm mặt thắc mắc: “Sao em lại cắn anh?”
Nguyễn Nam Chúc: “Em sợ không cắn cho anh quay lại thì hồn anh bay đi mất rồi..”
Lâm Thu Thạch không biết làm sao: “Đâu có nghiêm trọng đến vậy.” Nguyễn Nam Chúc cắn rất mạnh, mặt của Lâm Thu Thạch bây giờ không chỉ vừa đau vừa rát, mà còn in rõ một dấu răng đều đặn.
“Nếu sợ bị cắn thì đừng có ngẩn người ra nữa.” Nguyễn Nam Chúc nói một cách rất nghiêm túc.
Lâm Thu Thạch tỏ ra ngượng ngùng, cậu cũng không biết gần đây tại sao mình lại cứ ngẩn người ra như vậy… Vả lại thực sự có thể kiểm soát được tình trạng thất thần hay sao??