Có một câu nói rất hay, chỉ cần có dũng khí là đã thành công một nửa rồi!
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân nặng nền mà vội vã, dường như là một người mang theo tâm trạng giận giữ đang xông tới đây.
“Là Thanh Hàn sao? Vì sao lại có bộ dạng tức giận như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi!” Quân Vô Ý trong nháy mắt đoán ra lai lịch của tiếng bước chân kia.
“Tam thúc, Quân Mạc Tà cái tên hỗn đản kia sao thúc lại không trông nom hắn, hôm nay hắn ngang nhiên nói với cháu là đi tới Nghê Thường các ở Linh Vụ hồ đó!” Trông Quản Thanh Hàn đang thở hổn hển, hiển nhiên là rất tức giận, lời của nàng mang đầy vẻ địch ý với Quân Mạc Tà. Hiên tại là người một nhà, ngoài Quản Thanh Hàn, Yêu Chiếp Giáp, và lão gia tử Quân Chiến Thiên, chỉ có tam thúc thân tàn mà trái tim không phế là được nàng kính trọng.
“Là việc này sao?” Quân tam gia có chút bất ngờ, chuyên này có tính là gì!
“Hả? Việc này? Việc này mà còn nhỏ sao ạ, hắn mới nghỉ ngơi ở nhà được vài ngày, bây giờ đã lộ ra nguyên hình muốn đi chơi bời lêu lổng, việc này sao có thể được a?” Quản Thanh Hàn vừa nói vừa thở hổn hển, rõ ràng đang rất tức giận.
“Ừ, chuyện này ta đã biết, là ta để hắn đi đó.” Quân Vô Ý từ trong trầm tư tỉnh lại, thản nhiên nói.
“Thúc đã biết sao? Là thúc cho hắn đi? Thúc.” Quản Thanh Hàn rõ ràng kinh ngạc trợn tròn hai mắt, phảng phất như là lần đầu mới biết Quân Vô Ý vậy, nàng đang nghĩ, thượng bất chính hạ tất loạn a….
“Thanh Hàn, ngươi hiểu nhầm rồi, lần này là nhị hoàng tử chủ động hẹn hắn nói chuyện, địa điểm chính là ở chỗ gì…Gì Nghê Thường các ở Linh Vụ hồ đó.” Quân Vô Ý mỉm cười nói tiếp: “Thanh Hàn, Mạc Tà hắn kì thực rất hiểu chuyện đó.”
“Hiểu chuyện.” Quản Thanh Hàn có chút không rõ, lấy chuyện tự tung tự tác mấy năm gần đây của Quân Mạc Tà mà nói, quả thực là không chuyện ác gì không làm, khiến trời đất và lòng người đều căm phẫn, bây giờ Quân Vô Ý lại phun ra một câu “rất hiểu chuyên” cái này là sao đây!
“Lúc trước cháu không rõ, bây giờ rõ rồi thưa thúc.” Quản Thanh Hàn rõ ràng có chút tiếc nuối thở dài, trước khi xoay người rời đi còn nói: “Nguyên lai thật sự là thói quen cũ, bây giờ thì cháu hiểu rồi.”
“Ài, còn có nhiều chuyện, sau này ngươi sẽ hiểu.” Quân Vô Ý ở phía sau thản nhiên nói, đảo mắt một cái tinh thần hắn lại chìm đắm trong cảnh giới tu luyện huyền khí.
Quản Thanh Hàn chỉ khẽ dừng bước một chút, sau đó lập tức bước đi luôn.
Quân Vô Ý thở dài thấp giọng nói: “Người đâu, đi mời quản gia Bàng thúc đến đây một lát.” lão Bàng tới rất nhanh, đảo mắt đã thấy xuất hiện trước mặt Quân Vô Ý.
“Bàng thúc, hôm nay cháu có việc muốn nhờ thúc đi làm.” Quân Vô Ý hai tay vuốt mặt, tựa hồ như việc này khó có thể quyết định.
“Chuyện gì? Xin tam gia cứ việc phân phó.” Sắc mặt lão Bàng trở nên trịnh trọng. Đây chính là Quân Vô Ý vừa mới tiếp nhận chức vụ gia chủ giao cho mình công việc đầu tiên, bất kể là chuyện gì mình cũng phải cố hoàn thành mĩ mãn mới được.
“Nghe nói một đoàn trị an môn của kinh thành phát hiện ra ở Hoàng Hoa Đường có mấy hài tử tàn tật, thật là đáng thương.” Quân Vô Ý rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nói: “Thúc đi một chuyến tới đó xem còn bao nhiêu người sống, sau đó mang tất cả về Quân gia, đại gia nghiệp của chúng ta cũng chỉ cần bớt đi chút cơm nuôi bọn nhóc mà thôi.”
“Vâng, lão sẽ đi làm ngay đây.” Lão bàng nghe xong liền muốn rời đi.
“Nếu như không nhất thiết phải bại lộ thân phận thì không nên để lộ; nếu như có người cản trở, thúc cứ nói thẳng là ý tứ của ta!” Hai trong mắt của Quân Vô Ý phát sáng, thần quang trong mắt dần trở nên sắc bén!
Tại Nghê Thường các.
Tầng thứ ba rất rộng rãi thế nhưng hôm nay bên trong chỉ có vài người đang ngồi, mỗi người thần sắc đều là ung dung tiêu sái, y phục thư sinh, người ngồi ở chính giữa, khuôn mặt tuấn lãng, tuổi tác tầm đôi mươi, quần áo không phải rất hoa lệ nhưng lại toát lên khí thể quý phái.
“Nhị gia, bất quá chỉ là một tên Quân Mạc Tà ăn mặc lụa là, một tên phá gia chi tử, sao ngài phải tự mình ra mặt. Chỉ cần bất cứ một người nào trong chúng ta ra mặt gặp hắn là đã đủ nể mặt hắn lắm rồi, hôm nay nhị gia lại tự mình gặp hắn, chẳng phải là quá đề cao tiểu tử kia sao.”
Người lên tiếng chính là một thanh niên tầm 18, 19 tuổi, thân thể như ngọc, sắc mặt trắng trẻo, giống như một vị nữ tử. Bây giờ tiết trời đang là cuối thu thế nhưng trong tay gã vẫn còn cầm một chiếc quạt liên tục phe phẩy, thật sự trông không ra thể thống gì, thế nhưng mọi người ở xung quanh lại không nói gì, hiển nhiên người này cũng có chút lại lịch.
“Thành huynh đệ, nhị gia không thể không cấp mặt mũi cho Quân Mạc Tà, lời vừa rồi của huynh đệ nói quả là không sai, chính xác hắn là một tên bại hoại ăn trắng mặc trơn, thành sự không đủ bại sự có thừa. Đối với thân hắn mà nói nửa điểm giá trị cũng không có, thế nhưng sau lưng hắn lại là một gia thế lớn, trưởng bối rất có phân lượng, nhị gia lần này chỉ là cấp mặt mũi cho Quân Chiến Thiên mà thôi.” Một lão đầu tuổi chừng 50,60 tuổi ngồi ngay ngắn trên ghế chậm rãi nói.
“Cho dù có là Quân Chiến Thiên tới thì thế nào chứ?” Vị trẻ tuổi kia nói. Vị Thành huynh kia ha ha cười nói: “Quân Chiên Thiên mặc dù quyền cao chức trọng thế nhưng nói về huyền khí tu vi, nhiều lắm là tới thiên huyền cao thủ mà thôi. Nếu như thật có ý muốn giết lão, chỉ cần mời cha ta ra tay, chẳng tốn tý sức nào!”
Lời này vừa nói ra, ngay cả nhị hoàng tử ngồi cạnh hắn cũng phải khẽ nhíu mày.
Chúng nhân nhất tề đều cau mày. “Chỉ là một thiên huyền mà thôi, người nói thật nhẹ nhàng, chỉ tính Thiên Hương quốc thôi xem có tổng cộng bao nhiêu thiên huyền cao thủ? Các ngươi tuy nói đều thành gia đại nghiệp, cao thủ có thừa thế nhưng dù sao cũng chỉ là đám thế gia giang hồ, sao có thể xứng với Quân gia xưng bá trong giới quân đội, không ai có thể so sáng được. Nói cách khác, nếu là Quân Chiến Thiên lão gia tử muốn tiêu diệt cả nhà các ngươi, vậy mới đúng là không tốn sức á!”
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.