Trường Hưng Hầu biến sắc mấy lần, cuối cùng gật đầu.
Người đào hố đổi thành cuốc, quả nhiên tốc độ tăng nhanh.
Không bao lâu, lại một cỗ thi thể được đào lên.
Nói là thi thể, kỳ thật đã lòi xương trắng rồi, trên xương trắng còn dắt theo thịt.
Về sau lại một cỗ thi thể nữa được đào lên.
Vạn vật yên tĩnh, mọi người ngay cả hô hấp đều quên, nhìn từng cỗ thi thể được đào lên, chỉ cảm thấy khắp người phát lạnh.
Nha dịch Thuận Thiên phủ đã chạy đến, thay hai tên thuộc hạ tiếp tục đào.
Mảng lớn Thược Dược đã sớm bị đào đến nát thành mảnh nhỏ, mùi vị khác thường tràn ngập toàn bộ vườn hoa.
Những quý nữ còn muốn xem náo nhiệt sớm đã bị dọa đến mặt không còn chút máu, lần lượt có người bị dọa đến ngất đi được nha hoàn đi theo đưa về phủ, nhưng cũng có mấy quý nữ gan lớn vẫn trắng mặt tính toán chờ đợi một kết quả.
Nhiều thi thể như vậy, đến cùng là ai sát hại!
Là Trường Hưng Hầu thế tử đi?
Trên đời luôn không thiếu nữ hài thông minh, vị thiếu nữ thần sắc tỉnh táo lúc trước xa xa nhìn về phía Trường Hưng Hầu thế tử.
Coi như không có chứng cứ, nàng cũng cảm thấy người này là hung thủ.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, người đào đất đã thay phiên mấy bận, cuốc vung lên vẫn không có ngừng.
Rốt cục lật qua lật lại trong bùn đất đến khi không tìm thêm được gì nữa, mấy tên nha dịch lúc này mới đứng thẳng người.
Một cỗ, hai cỗ, ba cỗ……
Trọn vẹn mười cỗ thi thể nằm trên mặt đất, về sau đào ra đã là xương trắng nát thành mảnh nhỏ, chỉ có bộ xương khô mang theo lỗ trống thật sâu mới làm cho người ta biết được cái này đã từng là một người sống sờ sờ, có lẽ còn là một nữ tử rực rỡ xinh đẹp.
Chân Thế Thành trầm mặc.
Hắn biết lòng người hiểm ác, thế nhưng sự thật thường thường sẽ đột phá tưởng tượng của người ta.
Mười cỗ thi thể, mười người bị hại.
Nếu như không phải vong hồn của nữ nhi Tú nương tử và Trì viên ngoại ly kỳ hoang đường báo mộng, nếu như không phải hắn ôm suy nghĩ thà tin rằng là có còn hơn là không, thì những người này có phải sẽ vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời, thành phân bón hóa học tẩm bổ cho hoa Thược Dược hay không.
Toàn bộ trong hoa viên tựa hồ chỉ nghe được tiếng vang bận rộn của Ngỗ tác, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Trường Hưng Hầu chống đỡ không nổi, rốt cục phá vỡ yên tĩnh.
“ Chân đại nhân, bản hầu thật sự không biết rõ tình hình, ngươi nhất định phải tin tưởng ta ——”
Chân Thế Thành cười cười: “ Ta tin tưởng Hầu gia không biết rõ tình hình, tuy nhiên hết thảy còn phải xem chứng cứ.”
“ Nhất định là hạ nhân nào đó gan to bằng trời làm ác!” Trường Hưng Hầu gấp giọng nói.
“ Hầu gia, bản quan nói rồi, hung thủ là người nào phải xem chứng cứ.”
“ Chứng cứ?” Trường Hưng Hầu nheo mắt lại, “ Người đều đã như vậy thì đâu ra chứng cứ? Nếu mà tìm không được chứng cứ, Chân đại nhân sẽ không phải hoài nghi đến trên đầu các chủ tử Hầu phủ chớ?”
Chân Thế Thành mỉm cười: “ Hầu gia không cần gấp, bản quan phá án nhiều năm, còn chưa từng làm ra một vụ oan án. Bản quan một mực tin tưởng, chỉ cần chuyện đã làm qua đều sẽ để lại vết tích, cho dù hung thủ có cẩn thận từng li từng tí, thì người bị hại cũng sẽ nói cho chúng ta biết một vài tin tức.”
“ Gì cơ? Người chết biết nói chuyện?” Ngôn luận mới lạ của Chân Thế Thành làm rất nhiều người nhất thời quên mất sợ hãi, nhịn không được nghị luận lên.
“ Người chết đương nhiên biết nói chuyện, nhưng chỉ có người thật tình muốn thay bọn họ giải oan mới có thể đọc hiểu!” Chân Thế Thành sải bước đi đến bên cạnh từng cỗ thi thể, nhắc nhở Ngỗ tác, “ Trước tiên kiểm tra cỗ thi thể mới nhất này đi!”
Ngỗ tác vội vàng từ bỏ việc kiểm tra nguyên nhân cái chết của tất cả thi thể, chạy tới cẩn thận kiểm tra thi thể đào lên trước nhất.
Mùi vị mà cỗ thi thể này tỏa ra cũng làm cho người ta khó mà chịu đựng nhất.
Ngỗ tác không chút nào bị ảnh hưởng, tận chức tận trách bắt đầu kiểm tra từ tóc rồi hướng xuống dưới.
Khương Tự đứng ở cách đó không xa thờ ơ lạnh nhạt, lặng lẽ siết chặt tay.
Cái cúc áo phỉ thúy trong tay nữ thi kia sẽ bị phát hiện đi?
Ngỗ tác rốt cục kiểm tra đến tay nữ thi, vừa thấy một tay nắm chặt, xuất phát từ kinh nghiệm vội vàng cẩn thận từng li từng tí đem cái tay nắm chặt mở ra, sau đó nhãn tình sáng lên.
“ Đại nhân, có phát hiện!” Ngỗ tác hưng phấn hô.
“ Phát hiện cái gì?”
Ngỗ tác mở ra tay, nơi lòng bàn tay thình lình nằm một cái cúc áo.
Đó là một cái cúc áo phỉ thúy hoa văn con dơi, dưới ánh mặt trời tản ra ánh sáng đắt đỏ bất phàm.
Một cái cúc áo như vậy, cũng không phải hạ nhân Hầu phủ nên có.
Chân Thế Thành nhìn chằm chằm cái cúc áo kia, bỗng nhiên kéo kéo khóe môi.
Cúc áo như vậy hắn vừa mới gặp qua!
Chân Thế Thành chậm rãi nhìn về phía Trường Hưng Hầu thế tử.
Trường Hưng Hầu thế tử vô ý thức bưng kín vạt áo.