Xuất chiến liền có thể gia nhập Thanh Vân môn. Thanh Vân môn cũng là môn phái của Thánh Nhân, đệ tử rất nhiều, hành tẩu thiên hạ cũng không ai dám động vào, uy thế trong giới tu hành rất lớn.
Một bên là Bách Hoa tông không thu nhận người, một bên là Thanh Vân môn đang chờ thu người. Khi đem so sánh, rõ ràng Thanh Vân môn mới thật sự là con đường dẫn đến thiên đàng!
Thế là, trong hai mươi người lập tức có hơn phân nửa đều lên tiếng trách móc.
“Dựa vào cái gì mà không thể khiêu chiến?”
“Hắn cũng tới tham gia Tuế thí, vì sao lại có đặc quyền không cần tiếp nhận khiêu chiến chứ?”
“Chúng ta tôn kính Thánh Nhân, thế nhưng hắn cũng không phải là Thánh Nhân!”
“Tu sĩ không luận bàn thì còn gọi gì là tu sĩ nữa?”
Phần lớn đám tu sĩ đều là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cảm thấy có chút khó xử.
Ngoại trừ Ninh Nguyệt Thiền và Lãnh Thiên Tinh, thì tất cả tu sĩ tinh anh của các tông phái đều giữ im lặng.
Thật sự là do lúc trước Cố Thanh Sơn đã làm ra náo động lớn rồi, nào là mang Yêu Thánh tới Thiên Cung, nào là cùng trò chuyện với Ninh Nguyệt Thiền, quả thực làm cho người ta hâm mộ lẫn ghen ghét. Người như vậy, khiến cho hắn xấu hổ cùng khó coi, cũng là một loại chuyện vô cùng thống khoái.
Cố Thanh Sơn thấy bọn họ càng nói càng kích động, lúc này mới đứng lên, chắp tay thi lễ, nói: “Chư vị nghe ta giải thích đã.” Hắn thành khẩn nói ra: “Chuyện này là có hiểu lầm rồi.”
Người khai màn đầu tiên trừng mắt hỏi: “Hiểu lầm cái gì chứ?”
Cố Thanh Sơn nói: “Không phải là ta không đánh, mà là trước khi chúng ta ra ngoài, Thánh Nhân đã căn dặn là không cho chúng ta đánh nhau.”
Người nọ đang chờ lời nói của hắn, hắn ta chuẩn bị chờ hắn nói xong thì liền tiến lên phản bác, nhưng Cố Thanh Sơn lại nói ra một câu như vậy, người nọ liền sửng sốt cả buổi, cũng không nghĩ đến việc phản bác nữa.
Thánh Nhân.
Thánh Nhân căn dặn.
Thánh Nhân căn dặn không cho phép đánh.
Cho nên ta mới không đánh.
Trước lôi đài, hai mươi tên tu sĩ đứng đầu của Tuế thí đưa mắt nhìn nhau.
Người ta có mệnh lệnh của sư tôn không được phép đánh, cái này làm sao có thể phản bác được? Làm sao có thể tiếp tục khích tướng được nữa?
Chẳng lẽ thật sự vì muốn vào tông môn mà lại đi đắc tội với Thánh Nhân sao?
Cái này đúng là cái được không bù nổi cái mất mà.
Vì vậy, tất cả mọi người lại im lặng.
Tú Tú nhìn thấy một màn này, bỗng nhiên lặng lẽ nói: “Sư huynh, thật kỳ quái.”
“Làm sao vậy?” Cố Thanh Sơn thấp giọng hỏi.
“Huynh rõ ràng nói rất vô sỉ, nhưng mà tại sao muội lại cảm thấy huynh vô cùng soái nha.”
Lý Trường An ho nhẹ một tiếng, nói ra: “Bách Hoa Thánh Nhân có phân phó như vậy sao?”
“Không sai.” Cố Thanh Sơn nói.
Lý Trường An trong lòng thầm căm hận, lại cũng không biết nên nói cái gì nữa, tình huống trước mắt này chỉ có thể buông tha đối phương thôi.
Thật sự phải bỏ qua hắn sao?
Lúc này đang ở tước mặt mọi người chính là cơ hội tốt nhất để khiến đối phương mất mặt. Nhìn thấy cái bộ dạng sống chết cũng không ra trận của hắn, chắc cũng vì thực lực chẳng có bao nhiêu, chỉ sợ sẽ thua đối thủ.
Thế nhưng ngay cả Thánh Nhân hắn cũng đem ra rồi, không muốn dừng tay cũng chỉ có thể dừng tay mà thôi.
Lý Trường An nhìn trộm Ninh Nguyệt Thiền, đã thấy ánh mắt nàng rơi vào trên người Cố Thanh Sơn, khóe miệng hơi vểnh, mang theo một chút bất đắc dĩ cùng vui vẻ.
Gã âm thầm cắn răng, càng không cam lòng.
“Quả thật là không cho đấu sao?” Lý Trường An nhìn Cố Thanh Sơn rồi nhìn lại Tú Tú, ôn hòa nói ra: “Còn mang theo một đứa trẻ tới, Thánh Nhân căn dặn như vậy chắc là lo ngươi sẽ làm lạc mất đứa nhỏ này phải không. Đúng rồi, Bách Hoa tông làm sao lại có trẻ con chứ, là con của ai vậy?”
Lời này nói ra rất bình thường, tựa hồ cũng không gì không ổn. Nhưng suy nghĩ một chút liền phát hiện những lời nói này quá ác độc, quá dơ bẩn.
Số người ở Bách Hoa tông rất thưa thớt, một câu “con của ai”, sẽ dẫn đến vô số phỏng đoán.
“Lý Trường An, ngươi đang nói cái gì vậy!” Ninh Nguyệt Thiền tức giận nói.
“Ta chỉ là muốn hỏi một chút về lai lịch của đứa bé này thôi, muốn biết song thân của nàng đến từ môn phái nào, cái này thì làm sao chứ?” Lý Trường An nhanh chóng hỏi ngược lại.
Gã đã cho thấy mình không hề có ác ý, thuần túy là chỉ là hỏi thăm lai lịch mà thôi. Hỏi thăm lai lịch là một chuyện vô cùng bình thường, rất nhiều tu sĩ vào sơn môn cũng đều bị tra hỏi lai lịch.
Nhưng những lời tưởng chừng rất đỗi bình thường ấy, khi rơi vào tai mọi người thì mỗi người đều có suy nghĩ riêng, sự tình sẽ từ từ lên men, tin đồn sẽ dần dần sinh ra những ảnh hưởng sâu xa.