– Lại là địa cấp cường giả, còn lại tu vi ít nhất là huyền cấp sơ kỳ. Điền chưởng môn, chúng ta phải tự cầu phúc cho mình thôi.
Uông Bá Điền thở dài, nội tâm như rớt xuống hố sâu vạn trượng. Nếu chỉ có một địa cấp truy sát thì lão ta vẫn còn cơ hội sống sót nhưng nếu thêm một địa cấp và vài huyền cấp nữa thì đúng là cửu tử nhất sinh mà.
Con người cho dù bị ép đến đường cùng cũng không thể buông tay chịu chết. Thế là cho dù biết cơ hội đào sinh cực kỳ nhỏ bé thì cả Điền Xạ lẫn Uông Bá Điền đều liều mạng tung hết bản lĩnh ra.
Với vị Thanh Hà Bá Thương, lão vung cây thương dài của mình ra, một món thần cấp binh khí mà lão đã dùng tiết kiệm cả nửa đời để đạt được. Còn họ Uông thì phóng ra độc vụ xung quanh mình, lão hi vọng đối phương vì kiêng kỵ độc tố mà tha cho lão một mạng.
Kết quả không như mong đợi, lão nhân vừa xuất hiện khuôn mặt hiện lên vẻ ác độc vung tay với đám người đi chung của mình:
– Giết hết cho ta, không để một tên nào sống sót.
– Rõ thưa gia chủ.
Đội hình xa xỉ có đến ba huyền cấp hậu kỳ, bốn huyền cấp trung kỳ cùng với sáu huyền cấp sơ kỳ hô lớn rồi đồng loạt như tử thần đòi mạng xông đến đồ sát. Rất nhanh với sức mạnh áp đảo bọn họ không chút trở ngại gì đem người của Thanh Hà Môn cùng Liêu quốc giết đến đỏ cả đất.
– Xin tiền bối hãy tha cho ta, tại hạ nguyện làm trâu làm ngựa suốt đời phụng sự cho ngài.
Bị một huyền cấp hậu kỳ nhắm trúng, Điền Xạ muốn khóc hết cả nước mắt. Đừng nói là võ học của Yên quốc kém xa thế gia Triệu quốc mà ngay cả tu vi của người ta cũng đủ để nghiền ép lão ta rồi. Đáng tiếc vị lão giả kia vẫn tỏ ra vô cảm, không chút động dung nào cả.
Sự chênh lệch quá lớn khiến cho trận chiến diễn ra không quá lâu, vị chưởng môn được xem là một trong những cao thủ đỉnh tiêm ở Yên quốc cứ vậy mà ngã xuống trong sự không cam lòng tột cùng. Thậm chí chỉ vừa mới đây, Điền Xạ lão còn mơ tưởng về tương lai huy hoàng của Thanh Hà Môn. Vậy mà giờ cả môn phái lại bị diệt vong cũng chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Ý trời trêu người a!
– Các ngươi dám giết người của độc sư đoàn Liêu quốc, các ngươi sẽ phải trả giá rất đắt.
Cả người nhuốm máu, Uông Bá Điền gầm lên trong tuyệt vọng. Tên huyền cấp hậu kỳ trước mặt lão vẫn chưa hoàn toàn xuống tay, có vẻ như hắn ta đang thích thú với việc hành hạ con mồi của mình hơn. Còn về cái gì độc sư, thật sự là nực cười rồi. Triệu quốc luôn tự cho là chúa tể của thế giới này sẽ sợ hãi độc sư của Liêu quốc hay sao? Còn chưa tính đến việc người chết rồi thì cũng chẳng ai biết được hung thủ là ai, cần gì phải lo lắng nữa chứ.
Sống chết của đám người Uông Bá Điền không có ảnh hưởng gì đến Dương Thang, lão ta chủ động chậm rãi lui về phía sau. Ánh mắt không rời khỏi lão già áo xám, trong khi miệng thì vẫn mỉm cười trò chuyện như hai người bạn cũ lâu năm gặp lại:
– Dư mắt chuột, ngươi vẫn còn sống đến tận bây giờ à? Ta cứ ngỡ lão già ngươi đã xuống mồ từ lâu rồi chứ?
Quả thật nếu nhìn từ ngoài vào, đôi mắt của lão giả áo xám nhìn không khác mắt của một con chuột là bao. Chính đôi mắt quái dị đó mà càng nhìn người đối diện sẽ càng có cảm giác lão ta cực kỳ hèn mọn gian xảo.
– Hắc hắc, Dương lão quỷ, ngươi còn sống nhăn răng ra thì ta làm sao mà đi trước được. Phải nói rằng chúng ta cực kỳ có duyên đó chứ, đến tận Yên quốc xa xôi cũng có thể gặp được nhau.
Dư Quản cười cười đáp trả từng câu chữ, nhìn thái độ của hai vị gia chủ thì có thể thấy quan hệ song phương không hề tốt đẹp tí nào.
– Hừ, không phải ngươi đã theo dõi ta đến tận đây à?
Trong lòng Dương Thang hết sức tức giận. Chuyện lão âm thầm rời khỏi Dương gia cùng với thân tín của mình là tuyệt mật cao cấp nhất của gia tộc, vậy mà đối phương lại có thể biết được còn theo dấu đến tận Yên quốc. Điều đó nói lên trong Dương gia nhất định có nội gián của các gia tộc khác, lần này trở về Dương Thang quyết phải thanh trừng thật kỹ càng. Không thể để sự việc hôm nay xảy ra lần nào nữa.
– Đừng nói theo dõi khó nghe vậy chứ? Dương lão quỷ ngươi tìm được một trận pháp sư tiềm năng như thế, không lẽ muốn độc chiếm một mình. Như thế là cạnh tranh không công bằng đâu đấy.
Trận pháp sư? Dương lão gia chủ giật mình một cái, trong lòng thầm kêu không ổn. Vốn từ đầu lão ta chỉ muốn thân cận Tiểu Hắc vì biến số do lão bạn già Tư Không Hiền chỉ điểm. Còn về tài năng trận pháp của Tiểu Hắc lão ta cũng vừa mới được chứng kiến mà thôi.
Không nghĩ đến lão già Dư Quản lại cho rằng bản thân Dương Thang lặn lội đến Yên quốc vì trận pháp sư. Sự hiểu lầm này muốn giải thích cũng không thể, bởi vì đừng nói bất kỳ đại gia tộc nào. Cho dù là đại tông phái nếu biết ở nơi nào có một đại sư trận pháp mà lại còn trẻ tuổi như thế thì chắc chắn bọn họ sẽ không tiếc dùng tài vật hay vũ lực để chiếm hữu về cho phe mình cho bằng được.
– Hừ, tiểu hữu kia vốn là con cháu của người quen của lão phu. Ta chỉ tiện thể đến đây muốn giúp đỡ chứ không hề có ý tứ giống như nhà người nói
Vừa nghĩ ra cách đối phó, Dương Thang vừa tìm cách nói dối. Chỉ là Dư Quản không phải thiện nam tín nữ gì, càng không quản làm cách gì để đạt được mục đích.
– Bớt nói nhảm đi Dương lão quỷ, ngươi tưởng ta là con nít ba tuổi hay sao mà lại bịa ra câu truyện ngu ngốc như thế. Hôm nay trận pháp sư này Dư gia của ta nhất định phải có được. Nếu như ngươi không chịu nhường đường thì cũng đừng trách bọn ta ra tay không nể tình
Thân là gia chủ một đại gia tộc, Dư Quản ra tay luôn quyết đoán và tàn nhẫn. Lão đã nghi ngờ việc Dương Thang bí mật rời khỏi Triệu quốc là có lý do riêng, rất có thể thể liên quan đến một ích lợi nào đó nên đã không ngần ngại dẫn theo một số cao thủ của gia tộc cùng đi. Kết quả hôm nay sự cẩn thận của lão đã phát huy tác dụng khi phía Dương gia chỉ có mỗi mình Dương Thang, so sánh lực lượng bên Dư gia hoàn toàn chiếm thượng phong.
– Không nể tình? Dư gia các ngươi thật sự muốn gây chiến vơi Dương gia bọn ta sao?
Dương Thang không còn cách nào khác liền vận khí chuẩn bị chiến đấu. Lão Ngô thân tín của lão ta đã được giao nhiệm vụ khác, mà dù cò thêm một huyền cấp hậu kỳ thì cũng không đủ để lật ngược tình thế được
Có lẽ lúc này người đang căng thẳng nhất chính là Tiểu Hắc, bởi lẽ mọi chuyện đang diễn ra vượt ngoài sự kiểm soát của nó. Mọi việc vẫn diễn ra thuận lợi cho đến khi Dương Thang xuất hiện, rồi lại đến đám người Dư gia gì đó đó. Các người có mâu thuẫn với nhau thì cũng thôi đi, sao lại lôi ta vào bên trong câu chuyện vậy.
Chính bản thân Tiểu Hắc cũng không ngờ rằng trận pháp sư lại có giá đến vậy, đủ sức khiến cho hai đại gia tộc có địa cấp cường giả trấn thủ sẵn sàng trở mặt với nhau. Xem ra sau này cần phải điệu thấp một chút, nếu không nó sẽ phải rước lấy nhiều phiền toán không đáng có. Trừ khi nào thực lực đủ mạnh để quét ngang tất cả thì mới nên lộ diện một chút.
Nếu như không có người của Mạc Kiếm Môn ở đây thì Tiểu Hắc đã sớm dùng Ngự Phong Thuật cao chạy xa bay rồi. Hiện tại, muốn đi cũng khó mà ở lại cũng chẳng xong. Tiểu Hắc không thích sắm vai anh hùng cứu vớt thiên hạ nhưng nó có những quy tắc riêng cho mình. Một trong số đó chính là không thể bỏ rơi minh hữu, không thể sống chết có nhau, song phải tận lực đến cùng để không thẹn với đạo tâm của mình.