“Nhập xác đoạt hồn?” Lâm Chấn Anh và Hải phu xe tròn mắt, đây không phải là muốn hồi sinh ư? Lúc bọn họ còn đang ngạc nhiên, chủ quỷ quay sang nhìn nam nhân áo trắng vẫn đang ngủ đằng kia mà tấm tắc.
– ” tên bạch y kia vừa bước vào đây đã khiến ta vô cùng vui sướng. Cơ thể của hắn nhìn có vẻ không có đấu khí nhưng bên trong lại ẩn chứa sức sống mãnh liệt. Lại nói cơ thể săn chắc hoàn mỹ ấy thật xứng đáng là cơ thể mới cho bổn tướng quân”
Cả hai người quay phắt sang nhìn. Vạn Vân Phong vẫn đang nằm ngủ say trên ghế. Vậy cái xác mà tên chủ quỷ ấy nói đến chính là đây sao? Hải phu xe bất ngờ hét to.
– ” Bạch tiên sinh mau dậy đi, có kẻ muốn đoạt xác ngài kìa…”
Không một phản ứng, một động tĩnh, chẳng lẽ ngủ say đến vậy? Hải quay sang nhìn chủ quỷ mà nheo mắt.
– ” các ngươi… đã làm gì bạch tiên sinh rồi hả?”
Tên chủ quỷ bật cười mà lắc đầu.
– ” không, ta chưa làm gì cả. Tên đó không tỉnh dậy có lẽ là vì sợ quá không dám tỉnh dậy mà thôi “
Lâm Chấn Anh và Hải phu xe nhăn nhó, vậy là cái tên kia sợ quá không dám mở mắt luôn sao? Tên chủ quỷ ngước lên nhìn mặt trăng, cảm nhận điều gì đó mà vui mừng.
– ” thời khắc quan trọng đã tới. Khi mặt trăng tròn nhất cũng là lúc ta đạt được sức mạnh lớn nhất. Thời điểm đoạt xác hồi sinh của ta đã đến rồi. Ngày mà Cổ Bu ta quật khởi không còn xa nữa “
Nói đến đây thì dang rộng hai tay đưa đến phía trước mà nói to.
– ” hỡi ba quân, các ngươi có tin tưởng ta, tin tưởng vào đại nghiệp mà ta sắp làm không?”
Vừa dứt lời, toàn bộ xương khô hai bên đồng loạt quỳ xuống hô lớn.
– ” chúng thuộc hạ hoàn toàn tin tưởng vào tướng quân, tin tưởng tuyệt đối vào con đường mà tướng quân sắp đi. Chúng thuộc hạ nguyện trung thành đến chết mới thôi “
Lời hô đồng thanh đến nỗi ai cũng biết cái này là đã được tập luyện rất nhiều rồi, chắc là tập luyện lúc còn sống đây mà. Lâm Chấn Anh và Hải phu xe khinh bỉ trong lòng, coi thường ghê gớm lắm. Cái gì mà ” trung thành đến chết mới thôi ” , không phải bọn chúng đều đã chết hết cả rồi sao? Cái này chính là chết rồi vẫn còn nịnh hót. Mà nhìn cái tên Cổ Bu kia có vẻ sung sướng lắm, cái đầu lâu của hắn cười khanh khách khoái chí, cơ mà âm thanh ấy phát ra từ đâu khi mà hắn không có thanh quản nhỉ?
” Vù…vù…” Một âm thanh lạnh lẽo ghê rợn phát ra. Từ bộ xương tên chủ quỷ, một cỗ ma khí hắc ám nhìn như đám khói đen hình người thoát ra bay lên cao một trượng. Dưới ánh trăng tròn chiếu rọi khiến cho bóng ma ấy càng thêm rùng rợn. Chủ quỷ sau khi xuất hồn khỏi bộ xương tàn thì bay lên, đôi mắt đỏ rực trừng lên một cái rồi bắt đầu vận ma khí.
” Uỳnh… uỳnh…” Ma khí cuồn cuộn phát ra. Lâm Chấn Anh và Hải phu xe giật mình vô thức lùi lại ba bước mà rên rỉ.
– ” võ… võ hoàng… không thể nào, sao lại là võ hoàng”
Dưới ánh trăng tròn vằng vặc, bóng đen trên không với đôi mắt đỏ như máu cười khanh khách khoái chí.
– ” khà khà… không sai. Bổn tướng đã đạt cảnh giới võ vương viên mãn. Tối nay dưới ánh trăng tròn đã trực tiếp nâng sức mạnh của bổn tướng chạm tới cấp độ võ hoàng. Nếu bây giờ bổn tướng đoạt xác thì không những sẽ thuận lợi hơn mà cảnh giới võ hoàng sẽ được giữ nguyên không lo bị tụt “
Lâm Chấn Anh và Hải phu xe toác mồ hôi đầm đìa. Võ Hoàng là cảnh giới gì? Có thể dễ dàng đạt được như vậy sao? Cái này ăn gian quá rồi. Bóng đen từ từ hạ xuống cho đến lúc chân chạm đất. Hắn từ từ đi về hướng bạch y nhân, vừa nhìn về phía hai người kia mà nói.
– ” sự kiện trọng đại này của ta cứ tưởng phải làm trong lặng lẽ. May mắn sao có hai ngươi đến đúng lúc để làm khách chứng kiến mọi chuyện. Các ngươi yên tâm, ta không giết các ngươi đâu. Người chết không thể kể chuyện, ta sẽ để các ngươi sống mà đi kể lại giây phút vinh quang hào hùng này của ta, giây phút Cổ Bu ta trở mình vùng lên. Ha ha ha…”
Tiếng cười lạnh của hắn khiến bất cứ ai cũng hoảng kinh. Lâm Chấn Anh và Hải phu xe nghiến răng, vừa sợ vừa khinh bỉ. Cái gì mà “giây phút vinh quang hào hùng ” chứ? Đoạt xác chung quy vẫn là đoạt xác, tức đi ăn cướp thân xác của người khác mà thôi. Không biết xấu hổ, lại cho rằng cái xấu hổ của mình là vinh quang hào hùng, đúng là cái thứ tam quan vặn vẹo. Thối không thể ngửi được.