Thứ ba – điều đáng lo nhất chính là thế giới này không nằm trong quyền kiểm soát của y, bởi vì nó là thế giới thực! – Thế giới thực, có nghĩa là Viễn Hoài không có hệ thống hỗ trợ khuyên ngăn, không có ai định hướng, nếu lỡ gây nên hậu quả nào đó, nhất định sẽ bị trừng phạt vô cùng nghiêm khắc!
Thượng Tích không thể tự tiện chiếm dụng thân xác Lý Tường Khả, không nói đến tạm thời không đủ năng lượng điều khiển, hành vi này là cấm kị tuyệt đối vì y là chủ thần, động vào người thường nếu bị phát hiện sẽ bị trừng phạt rất nặng nề.
Tình thế ép buộc Thượng Tích chỉ có thể ẩn mình quan sát mọi chuyện, đồng thời trong lúc thu hẹp sự tồn tại y cũng tích trữ năng lượng để có thể mang Trương Viễn Hoài cùng trở về.
Không biết có phải vì suy nghĩ của Thượng Tích hay không mà Lý Tường Khả trăn trở tới tận khuya vẫn chưa thể ngủ. Đột ngột lúc này tiếng chuông điện thoại của cậu ta vang lên, không nghe là kêu không dứt.
Cậu ta phát quạu bật điện thoại, nhận ra người gọi là Trần Lộ thì từ vẻ mặt cau có chuyển sang mừng rỡ, sau cùng là lo lắng.
Giờ này chị ấy gọi cho mình làm gì? Chẳng lẽ gặp bất trắc sao?
Ha, hay cho một tấm chân tình. Đối phương chỉ đột ngột liên lạc một cái liền lo đủ thứ chuyện, còn người thực sự cần quan tâm, cậu ta lại bỏ mặc.
Điện thoại rất nhanh được thông qua, giọng nói của Trần Lộ bên kia lọt vào tai cậu ta, cậu ta tưởng như được nghe âm thanh dễ nghe nhất thế gian, cái tên của cậu ta được thốt ra từ miệng cô càng khiến lòng cậu ta xao xuyến không thôi.
Trần Lộ vừa do dự vừa khổ sở: “Tường Khả, em, giúp chị một việc có được không?”
Lý Tường Khả vội vã trấn an: “Chị bình tĩnh, có chuyện gì vậy?”
Cô ta tỏ vẻ khó nói, bày vẽ một hồi cho đúng quy trình thiếu nữ hiểu chuyện bị bức vào đường cùng: “Yêu cầu của chị có hơi quá đáng, em… có lẽ em nghe xong sẽ giận chị, nhưng, nhưng mà Tường Khả, chỉ có em mới giúp được chị, chỉ mình em thôi! Hức, hức.”
“Em nhất định sẽ giúp chị.” Thấy cô kích động đến phát khóc, cậu ta cũng quýnh quáng lên, cùng lúc vị ngọt nảy nở trong tim vì ba chữ “chỉ mình em”, thời khắc đó Lý Tường Khả quyết tâm cho dù cô muốn gì cậu cũng cho cô.
Trần Lộ: “Chị cần vài tấm ảnh Giang Vũ ngủ với em, em đừng hoảng, chỉ là dàn dựng thôi cũng được, em không cần lộ mặt đâu.”
‘Cạch’ Lý Tường Khả bất ngờ tới mức để điện thoại trượt khỏi tay mình, khi nó rơi xuống cậu ta mới kịp phản ứng, vội chụp lấy thì bàn tay va vào cạnh bàn để lại dấu vết đau đớn. Lý Tường Khả không kêu đau, cứng nhắc hỏi Trần Lộ: “Chị muốn có những tấm ảnh đó để làm gì?”
Cô khổ tâm giải thích: “Mẹ muốn chị coi mắt anh ta, nhưng em biết đó, anh ta, anh ta là gay! Chị cần chứng minh, chị không muốn quen biết người đàn ông nào khác ngoài em đâu.”
Lý Tường Khả cảm động: “Em sẽ chuẩn bị ngay, chị gửi mấy tấm ảnh này cho bác gái, bác gái nhất định sẽ hiểu.”
Trần Lộ cảm kích không thôi: “Cảm ơn em, Tường Khả.”
Ngắt kết nối với Lý Tường Khả, cô lại điện cho một người khác, đầu bên kia cũng bắt máy rất nhanh.
“Sao rồi con?”
“Đồng ý rồi, cậu ta nghe lời con lắm, chắc lát nữa sẽ nhận được nhanh thôi.”
“Tốt lắm, đúng là con gái của mẹ.”
“Nhưng mà mẹ, con thực sự không thể kết hôn với Tường Khả sao? Dù gì cậu ta cũng si mê con, tốt hơn cái thằng nhóc cứng đầu Phương Cảnh Tú kia nhiều.”
“Con đừng chỉ nhìn cái lợi trước mắt. Chẳng phải mẹ nói rồi sao? Đối tượng kết hôn ưu tiên của con là Phương Cảnh Tú.” Trước khi Trần Lộ bày tỏ tiếc nuối, Mã Hồng đã nói thêm: “Bố mẹ Lý Tường Khả đều là cán bộ cấp cao có gốc rễ chính trị, nhưng một người từng là tình địch của mẹ, một người thì theo phe con đàn bà vẫn luôn là tình địch của mẹ, con nói xem họ sao có thể để con bước vào Lý gia? Nếu vào đó được, ba và mẹ ngược lại còn sợ hơn, một khi quyết định trở thành thông gia, chuyện mờ ám ba đời nhà họ Trần đều bị bọn họ đào lên soi mói.
Cái quan trọng nhất chính là Lý Tường Khả, cậu ta rõ ràng là con trai độc nhất của bọn họ nhưng hiện tại chẳng nắm được tí thực quyền nào. Con nói xem là hai người kia có tư tâm khác hay thằng đó quá vô dụng? – Là cái nào thì chúng ta cũng không có lợi.”
“Nói đi cũng phải nói lại, Lý gia nhiều quyền lực, con lợi dụng Lý Tường Khả được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
Trần Lộ vẫn không cam tâm lẩm bẩm: “Chỉ cần nắm được trái tim Lý Tường Khả thì ba mẹ cậu ta có là gì?”
“Phương gia tài nguyên đồ sộ, chúng ta mà kết thông gia được thì lên như diều gặp gió.” Mã Hồng nhắc khéo.
“Nhưng cậu ta là đồng tính biến thái mà? Con có làm thế nào cũng không lấy được cảm tình của cậu ta.” Cô ta bất mãn nói.