Thịnh Kiều: “……………… Không, không cần.”
Anh cũng chỉ trêu cô chơi thôi, bèn bật cười, nắm tay cô vào phòng khách ngồi xuống. Ánh đèn neon ngoài cửa sổ lộng lẫy, còn có thể thấy tòa tháp Hòn ngọc Viễn Đông. Trong phòng hơi khô, anh rót một chén nước, ngẫm nghĩ nói: “Nếu em thật sự muốn xem, thì ngày mai đi qua chung với anh, có thể xem ở hậu trường.”
Thịnh Kiều cả kinh, liên tục xua tay: “Không được không được, thật ra em cũng không muốn xem lắm, nếu như bị phát hiện là thảm lắm ạ.”
Anh cúi đầu uống một ngụm nước, ngón tay cọ xát ly nước, thấp giọng hỏi: “Kiều Kiều, yêu đương vụng trộm và công bố tình yêu, cái nào khiến em mệt mỏi hơn?”
Cô lắc đầu: “Chỉ cần ở bên anh, thế nào em cũng không mệt ạ.”
Anh cười cười, duỗi tay ôm cô vào trong ngực, cằm gác lên đỉnh đầu cô, “Vậy chúng ta công khai được không?”
Vật nhỏ trong lòng ngực tức khắc ra sức giãy giụa.
“Không được đâu! Sẽ ảnh hưởng đến anh!”
Anh ôm cô không cho cô động, “Cứ gạt mãi, không tốt cho fan, cũng không tốt cho em, dù gì vẫn phải công khai.”
Cô vẫn liên tục lắc đầu: “Không được không được không được, bây giờ còn chưa đến lúc.”
Biết ngay cô sẽ phản ứng thế này, Hoắc Hi buông tiếng thở dài. Thịnh Kiều nhân cơ hội này chui ra khỏi lồng ngực anh, lấy điều khiển từ xa ấn mở TV, “Hoắc Hi, tối nay chiếu tập cuối của “Không Sợ” đấy! Chúng ta xem TV đi!”
Anh rốt cuộc không nói gì nữa.
……
Sáng hôm sau, Hoắc Hi gọi điện thoại gọi cô dậy qua ăn bữa sáng trước. Chiều cô sẽ bay, không ra ngoài thì cũng không thay quần áo nữa, cô mặc áo ngủ gấu con đeo dép lê chạy sang.
Trợ lý mua đặc sản Thượng Hải, bày tràn đầy một bàn, anh kéo cô ngồi xuống cạnh bàn, nhìn dáng vẻ còn ngáp ngủ chưa tỉnh của cô, rót trước một cốc sữa bò cho cô uống.
“Chốc nữa anh kêu Tiểu Đản đi cùng em về Bắc Kinh.”
Thịnh Kiều liếm liếm sữa bò bên môi: “Tự em về cũng được mà.”
“Nó mua vé cùng hạng với em rồi, em có yêu cầu gì cứ nói với nó, nó sẽ đi chung với em.” Anh bỏ một quả trứng gà đã bóc vào bát cô, lại gắp cho cô một cái Tiểu Dương Sinh Tiên, “Tối nay anh về Bắc Kinh hơi muộn, nhưng sẽ về gặp em ngay nhé.”
(Tiểu Dương Sinh Tiên: một nhà hàng nổi tiếng ở Thượng Hải, món tủ là các loại điểm tâm, há cảo, sủi cảo, bánh bao nhỏ, v.v.)
Cái miệng nhỏ của cô cắn trứng gà, quai hàm phình phình: “Sáng mai em phải đi học xe, sáng sớm đã phải rời giường rồi ạ.”
“Học xe?” Hoắc Hi cười cười, “Định thi lấy bằng mua xe à?”
Thịnh Kiều liên tục gật đầu: “Vâng! Đến lúc đó em sẽ đưa anh đi hóng gió!”
Anh cười duỗi tay xoa xoa đầu cô, “Được, học xe phải chú ý an toàn.”
Sau khi ăn bữa sáng, xe do ban tổ chức phái tới đón anh cũng đã đến rồi, anh đưa Thịnh Kiều về phòng, lại hôn lên đôi môi tràn ngập vị sữa bò của cô, hôn đến mức đại não cô thiếu Oxy mới buông ra.
Nhìn dáng vẻ choáng váng của cô, tâm trạng anh liền rất tốt.
Thịnh Kiều chầm chậm tắm rửa thay quần áo trang điểm trong phòng, tới gần giữa trưa Tiểu Đản tới gõ cửa. Đầu tiên cậu ta đưa cô đi ăn bữa trưa đã, sau đó hai người cùng tới sân bay.
Thịnh Kiều còn nói với cậu ta ở trên xe: “Một lúc nữa chị đi trước, rồi em đuổi theo sau, đừng để người ta thấy được.”
Tiểu Đản đi theo bên cạnh Hoắc Hi rất nhiều năm, fan đều biết mặt cậu ta. Cũng bởi Hoắc Hi rất tin tưởng cậu ta, nên mới để cậu ta đi chung với Thịnh Kiều. Từ sau khi xảy ra sự kiện ở Prague, anh quả quyết sẽ không để cô một mình nữa.
Tiểu Đản gật đầu đồng ý, nhìn cô gái bên cạnh, nghĩ lại trước kia, quả là thổn thức thế giới to lớn việc lạ gì cũng có. Ai mà nghĩ được, cái đồ đũy bám dính ngày xưa cậu ta chán ghét, nay lại thành bà chủ của cậu ta?
May mà năm đó không mắng chị này thẳng mặt, không là thảm lắm rồi.
Thịnh Kiều ở bên này đang chờ máy bay, thì Hoắc Hi ở bên kia cũng đã vào hiện trường bắt đầu tham gia cuộc họp báo. Lương Tiểu Đường ở tiền tuyến gửi ảnh chất lượng cao từ hiện trường sang, sau đó hỏi cô: “Dâu tây trên cổ con trai em là do chị trồng à?”
(Dâu tây: từ Trung Quốc có nghĩa là dấu hôn.)
Thịnh Kiều: “Không phải chị! Chị không có! Đừng nói bậy!”
Lương Tiểu Đường: “Thế thì là cái con lang chạ nào đây!!!”
Dứt lời cô bé gửi kèm một bức ảnh HD, có một dấu đỏ màu hồng.
Thịnh Kiều: “Chắc là muỗi cắn, tối hôm qua trong phòng chị cũng có.”
Lương Tiểu Đường thất vọng vô cùng: “Nửa năm không gặp, củi khô lửa bốc, cơ hội tốt như vậy, thế mà chị còn không trồng dâu?”
Thịnh Kiều: “Chị vẫn cảm thấy tội lỗi lắm, không hạ thủ được.”
Lương Tiểu Đường: “Con trai em 30 tuổi rồi! Chị muốn làm con em nghẹn chết à?! Em lệnh cho hai anh chị lập tức thực nghĩa vụ và trách nhiệm sinh sản huyết mạch loài người!”
Thịnh Kiều: “…………”
Cô đột nhiên nhớ tới hồi vào đại học ngày xưa, một hôm nọ bạn cùng phòng up hình lên vòng bạn bè là đã get được sắc đẹp của Hoắc Hi rồi. Trước kia cô bạn đó làm ngơ sự đa cấp của cô, hiện giờ lại chủ động đến quỳ liếm.
Bạn cùng phòng: “Trước kia tớ bị mù! Tớ sai rồi! Chồng cậu đẹp thật đấy! Tớ đổ nghiêng ngả luôn!”
Kiều Kiều: “Phải hông! Phải hông! A a a thật sự là vẻ đẹp trai nghịch thiên bùng nổ ý!”
Bạn cùng phòng: “Đúng vậy đúng vậy! Muốn beep!”
Kiều Kiều: “??? Beep cái gì! Không được beep cục cưng của tớ!!!”
Bạn cùng phòng: “???????”
Kiều Kiều: “Cậu dám làm gì tớ sẽ đánh cậu!!!”
Bạn cùng phòng: “???????”
Hức, cục cưng là tiên tử, bất luận là ai cũng không thể.
Mình cũng không được hức hức.