Dạ Đàm tránh ở rất xa, từ xa chỉ huy hắn nên làm thế nào. Cho dù hắn không quay đầu lại, cũng biết người phía sau nét mặt tươi cười như trời quang, xa xăm sáng tỏ ra sao —— đó mới là bông hoa chân chính tươi đẹp lấn át Vong Xuyên.
Sắc trời dần tối, tà dương lặn xuống, hoàng hôn phủ nhuộm cỏ cây, ở Vong Xuyên rải rác một mảnh kim hồng. Thiếu Điển Lạt Mục chọc được khoảng hai mươi cái tổ ong, Dạ Đàm ra vẻ thán phục: “Ngươi thực sự quá lợi hại, ta chưa bao giờ bắt được nhiều ong sát thủ như vậy!” Thiếu Điển Lạt Mục nói: “Bởi vì ta không sợ bị đốt. Đủ dùng không?”
Dạ Đàm cầm lấy bao vải, nói: “Đủ rồi đủ rồi, ngươi đi về trước đi. Ta làm cho xong việc, mấy ngày nữa sẽ tới tìm ngươi.”
Thiếu Điển Lạt Mục nói: “Được.”
Hắn xoay người bước đi về nơi xa, giẫm lên ánh tà dương và cỏ cây đầy đất. Một đầu tóc đỏ nhiệt liệt tùy tiện, ngưng kết cơn sóng nhiệt và nỗi cô độc một ngàn bảy trăm năm.
“Thiếu Điển Lạt Mục.” Dạ Đàm nhẹ giọng gọi. Hắn lại lập tức dừng bước: “Sao?”
Dạ Đàm nói: “Lần sau chúng ta lại tới chọc tổ ong được không?”
Hắn không hề quay đầu lại, nhưng trong giọng nói đều bộc lộ sự ôn nhu cùng vui sướng: “Được.”
Sa La Song Thụ.
Mai Hữu Cầm nhận mua bán hộ vệ, đang định ra khỏi cửa, bên cạnh đột nhiên có người nói: “Ngươi đi một chuyến như vậy, tiêu tốn khoảng hai ngày mới kiếm được một nghìn lượng bạc, thực sự quá chậm. Ngươi được xưng là yêu tiền như mạng, nhưng ngay cả việc kiếm tiền như thế nào cũng không biết. Chậc chậc.”
Mai Hữu Cầm ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Dạ Đàm ngồi xếp bằng trên một tảng đá, trong tay xách một cái bao to, không biết là đựng cái gì.
“Lại là ngươi.” Mai Hữu Cầm nhíu mày, hắn không hề mong muốn người khác lãng phí thời gian của mình. Dạ Đàm nhảy dựng lên, nói: “Đi, ta dạy cho ngươi làm sao dễ dàng kiếm ba vạn lượng bạc.”
Mai Hữu Cầm vô cảm với nữ sắc, nhưng kiếm tiền quả thực là việc duy nhất hắn hứng thú. Hắn nói: “Ngươi không có tiền.”
Dạ Đàm trợn mắt há hốc mồm: “Cái này ngươi cũng có thể nhìn ra á? Ai, nhưng mà trên người ta không có tiền, là vì ta xem tiền tài như cỏ rác. Nếu không đừng nói là ba vạn lượng, bao nhiêu tiền với ta mà nói, đều dễ như trở bàn tay.” Nàng chạy tới, nắm lấy cánh tay của Mai Hữu Cầm, “Đi thôi.”
Mai Hữu Cầm nửa tin nửa ngờ, nhưng không từ chối.
Võng Lượng thành, trên tường thành cổ.
Dạ Đàm đối với nơi này vô cùng quen thuộc, vài bước đã nhảy lên tới, quả nhiên, ở đây có để sẵn một cái túi Càn Khôn. Dạ Đàm đưa bao vải đựng đầy ong sát thủ qua, Mai Hữu Cầm áp lỗ tai lên bao, chăm chú nghe hồi lâu, chỉ nghe ra một hồi tiếng vo ve.
Mai Hữu Cầm nhíu mày, hắn còn chưa hỏi, Dạ Đàm đã chỉ vào chỗ tập trung đông người nhất phía dưới, nói: “Tốt lắm, bây giờ thả bọn nó ra đi!”
Cái…… Cái gì hả?
Mai Hữu Cầm còn chưa phản ứng lại, Dạ Đàm chỉ vào đám người đông đúc, nói: “Thấy không, mở cái bao to này ra, quăng về phía chỗ ấy!”
Mai Hữu Cầm mở bao vải ra, chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền ném mạnh ra ngoài —— bên trong chi chít, đều toàn là ong sát thủ!
Nhưng dù cho chỉ liếc nhìn có một cái, phản ứng đã chậm mất rồi, một đám ong sát thủ bay ra, đuổi theo đốt hắn và Dạ Đàm. Trên mặt Dạ Đàm đã trúng một nhát, nhất thời nhe răng nhếch miệng: “Mai Hữu Cầm ngươi có bị ngốc không vậy!”
Mai Hữu Cầm cũng bị đốt vài nhát, nhất thời trên tay, trên mặt vừa ngứa vừa đau. Mà dưới thành, đã tràn đầy ong sát thủ, cả thành nam nữ thất kinh bạt vía. Tay phải Mai Hữu Cầm đặt lên chuôi kiếm, rất có ý định một kiếm xuyên thủng cái lương tâm của nàng, giọng nói của hắn đều lộ ra hàn ý: “Đây là cách làm của ngươi đấy à?”
Dạ Đàm sờ Hồng Quang Bảo Tình ở giữa trán, thấy nó không có chiều hướng nóng lên, lúc này mới yên lòng. Có lẽ, chỉ cần nàng không tự mình thả ong sát thủ vào trong đám người, thì Hồng Quang Bảo Tình sẽ không phát tác.
“Gấp cái gì!” Dạ Đàm từ bên hông lấy ra một cái túi Càn Khôn: “Ta sẽ đi giúp người bị thương!”
Mai Hữu Cầm nhìn lướt qua, trong túi Càn Khôn kia của nàng, toàn là thuốc trị thương của ong sát thủ.
……
Mà lúc này, tất cả người ở Võng Lượng thành đều bị ong sát thủ đốt bị thương, lại nửa hộp thuốc trị thương cũng không có. Dạ Đàm nhân cơ hội mở túi Càn Khôn ra. Nàng làm những chuyện này, hiển nhiên là sớm có kinh nghiệm. Lúc này nàng lấy ra một hộp thuốc, lớn tiếng hô: “Thuốc trị thương của ong sát thủ đây, chỉ còn mấy hộp thôi, mau tới mua đi nào!”
Mọi người trong thành vừa kêu thảm thiết vừa tới mua thuốc. Không ai nghi ngờ là nàng giở trò quỷ —— vết đốt trên người nàng, so với những người bị hại trong thành còn thê thảm hơn!
Mai Hữu Cầm: “……”