“Cha, người đừng buồn.” Ôn Như Hân đè tay phụ thân lại, lo lắng nói.
“Không sao, cha còn có Hân nhi.” Nhiếp Chính Vương cười rất chua xót.
Dùng bữa cùng phụ thân, Ôn Như Hân đứng dậy muốn cáo từ, nhưng Nhiếp chính vương lại gọi nàng vào, chỉ vào phong thư trên bàn nói: “Kim Phong Hoa là một nhân tài.”
“Kim đại nhân gởi thư cho ngài?” Ôn Như Hân nhịn lại nhẫn mới nói: “Thiếu nãi nãi có khỏe không?”
“Con đúng là nhớ đến tình bạn cũ.” Nhiếp chính vương thở dài nói: “Nhân tài như Kim Phong Hoa, ta hy vọng Phong quốc cũng có, rồi lại sợ hãi sẽ có, người này quá tàn nhẫn, cũng quá thủ đoạn, chiêu thức của hắn cơ hồ là quay Phái quốc mòng mòng, thậm chí cả Xuy quốc cùng Phong quốc cũng bị tính kế, có thể nói là tính toán đến không lộ một sơ hở. Lúc trước bởi vì hắn ta cứu con, ta đồng ý với hắn một yêu cầu, không ngờ rằng hắn lại dùng tới lúc này, vì thế, nếu không phải có chuyện lớn gì, từ đây về sau con cách nhà này xa một chút.”
“Không phải, thiếu nãi nãi là người tốt nhất.” Ôn Như Hân bĩu môi, giống như đã bị tẩy não, thở phì phì rời đi.
Chỉ còn lại Nhiếp chính vương dở khóc dở cười.
Sự việc cứ như bùng nổ trong nháy mắt, một ngày nào đó mọi người từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, liền phát hiện thế giới hình như đã trở nên khắc biệt, bắt đầu là Xuy quốc đột nhiên làm khó dễ, muốn mượn nội chiến của Phái quốc để tới lấy một bát canh, sau đó Đại Hoàng tử cùng Trịnh Dịch Hiên vì đế vị chém giết không ngừng, sau đó là truyền đến tin Đại Vương phi đã chết, gần như cùng thời điểm đó đã biến hai bên chiến trường muốn phát điên, hận không thể trong hôm đó dồn đối phương vào chỗ chết. Sau đó lại truyền ra lời đồn, Đại Hoàng tử cùng Trịnh Dịch Hiên này đều không phải bởi cái gọi là trung nghĩa hay trung thành mà phát binh, trên thực tế lại là bởi vì một nữ nhân, mà nữ nhân này chính là Đại Vương phi, lúc này người có chút ấn tượng đều sẽ nhớ tới, năm đó hai người này chính bởi vì nữ nhân tên là Mộng Cơ mà làm loạn đến Kim Loạn điện, Hoàng thượng cũng bởi vì việc này mà dẫn đến ngã bệnh. Vì thế, tin Mộng Cơ Mạnh Dạ Lai là hoạ thuỷ của Phái quốc ùn ùn truyền ra không dứt, sau đó làm cho người ta càng trợn mắt há họng chính là, Mạnh gia được Đại Hoàng tử sửa lại án sai lại thật sự có liên lạc với Xuy quốc, đệ tử bọn họ đều chạy tới Xuy quốc, kích động Xuy quốc để báo thù những người Mạnh gia chịu khổ hoặc bị giết hại ở Phái quốc.
Từ đây bắt đầu phát triển, làm người Phái quốc ngày đêm bất an, nhưng may mắn chính là, lúc này Hoàng đế lại có chuyển biến tốt đẹp, vì không để cho Xuy quốc thừa dịp đục nước béo cò, ông đặc biệt phái Hộ bộ Thị lang làm sứ thần đi đến Phong quốc đàm phán với sứ thần Xuy quốc, chuyện này làm cho bá tánh thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng có khả năng lần này sẽ phải cắt đất đền tiền, nhưng tốt xấu gì cả đất và người cũng không cần sống giữa cảnh dầu sôi lửa bỏng, đối với cuộc sống của bọn họ cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, tương lai sẽ luôn có một ngày thu lại. Chỉ là, Kim Phong Hoa lại một lần nữa làm người của Phái quốc phát điên, Xuy quốc căn bản không có được một chỗ tốt, ngược lại, hoàng thúc Xuy quốc lại bị Kim Phong Hoa xúi giục, chỉ mấy tháng Xuy quốc cũng bước lên vết xe đổ của Phái quốc, tiến vào nội chiến, còn mồi lửa lại là thư từ của mẹ đẻ là người Phong quốc của Hoàng đế đương triều lưu lại, chứng minh cái gọi là Hoàng đế Xuy quốc không phải là hậu nhân của tiên đế, mà là một âm mưu của trọng thần nào đó của Phái quốc cùng Xuy quốc. Sau đó, hai nước đều hỗn loạn.
Kim Phong Hoa trở về Phái quốc như một vị anh hùng, bởi vì hắn có cống hiến rất lớn đối với Phái quốc, Hoàng đế dù đang bệnh tật, cũng để hắn lên ngồi vào ghế Tả tướng, nhưng cuối cùng vẫn còn giữ lại một Hữu tướng áp chế hắn, hơn nữa Phái quốc lúc trước đã sửa lại lễ chế, lục bộ càng nắm giữ nhiều quyền lực hơn, nhân tài nội các xuất hiện lớp lớp, đều có tác dụng kiềm chết Kim Phong Hoa, ngược lại, cũng làm cho hắn ra sức vì Phái quốc hơn. Chờ ý chỉ cho Kim Phong Hoa hạ xong, Thừa tướng trẻ tuổi nhất của Phái quốc ra đời, cũng không có người nào dám đi nghi ngờ tuổi tác và học thức của hắn, bởi vì có thể chống lại ngoại địch xâm phạm đã làm hắn trở thành anh hùng lớn nhất trong lòng nhân dân Phái quốc, không tốn một binh một tốt, không tốn một giọt máu nào, ở Phái quốc căn bản không ai có thể sánh ngang, Kim phủ cùng Kim gia Hoàng thành tức khắc làm người ta ghen đến đỏ mắt.
Có thể là ngại Kim Phong Hoa không đủ làm nóng lửa, Hoàng đế lại một lần nữa ban bố mệnh lệnh, liệt kê số tội danh của Đại hoàng tử, trong đó đứng đầu chính là gã đánh cắp ấu đệ, đưa ra hoàng cung bán trao tay cho người, mà vị Ngũ Hoàng đế trong cung kia lại là vì Hoàng đế muốn ổn định cục diện mới bất đắc dĩ nhận nuôi, không phải đệ tử hoàng gia, hiện giờ Ngũ Hoàng đế chân chính đã xuất hiện, chính là trưởng tử Kim Ngôn Du năm đó Kim Phong Hoa nhận nuôi, thay tên thành Tư Đồ Ngôn Du, ngay trong ngày bắt đầu sống trong Đông cung, trở thành Thái tử. Còn Đại Hoàng tử bị biếm thứ dân, cùng phản thần Trịnh Dịch Hiên giả truyền thánh chỉ, ít ngày nữa bị tróc nã về kinh.
Hoàng đế nếu đã hạ lệnh, hơn nữa tiếp kiến đại thần, còn cái gì để nói nữa? Hoàng đế tự có thân vệ Ngự lâm quân, còn có Long Hành vệ trộn trong đó, Đại Hoàng tử dù tính là luồn cúi nhiều năm, cũng không thể lay động lòng của lão cha gã, hơn nữa bên người gã còn có người của Kim Phong Hoa và Hoàng đế sắp xếp vào, cho nên gần như lúc hoàng lệnh vừa đến, Đại Hoàng tử trong đêm bị tướng lãnh bên người chế phục, nhốt lại. Còn Trịnh Dịch Hiên, y vốn dĩ là lấy danh nghĩa bảo vệ hoàng quyền, hiện tại Hoàng đế đã lên tiếng, cho dù y có mấy huynh đệ có thể liều mạng vì y, cũng không thể làm cho tất cả mọi người đều nghe lệnh, vả lại Hoàng đế còn có một tiểu nhi tử, lúc này đã lên làm Thái tử, bọn họ còn có thể náo loạn cái gì nữa, trực tiếp quét Trịnh Dịch Hiên sang một bên, y cũng đã biết đại thế đã mất, lại nghe Đại Hoàng tử bị bắt, không khỏi trong lòng vui sướng, cũng giơ tay chịu trói.
Như thế, một trận nội chiến hoang đường vì nữ nhân, trải qua quá trình hy sinh sau lại vô vị, dần dần trở nên yên tĩnh, có lẽ tất cả mọi người đều đã chịu thương tổn, trừ người lần này được phái ra ngoài Kim Phong Hoa.
“Chủ tử, phần lớn vị trí quan trọng trong quân doanh đều đã là người của chúng ta, lần này Nhị thiếu gia cùng Tứ thiếu gia cũng không thiếu.” Nhị thiếu gia và Tứ thiếu gia đang nói đều là hai vị võ tướng ở Hoàng thành Kim gia, cũng là mãnh tướng đắc lực nhất dưới trướng Hoàng tướng quân. Hoàng tướng quân vẫn luôn không động đậy, chờ đến khi Hoàng đế đưa tin, ông chung quy vẫn là bảo hoàng đảng trung thành nhất, cho dù lúc trước có lật lá mặt lá trái với Đại Hoàng tử, nhưng cũng chỉ là để gã thả lỏng cảnh giác, không phải thật sự quy hàng, hiện giờ đã dẹp loạn xong, ông tuyệt đối là không thể thiếu. Kim gia Hoàng thành bởi vì Kim phong Hoa mà hoàn toàn về lại giai cấp thượng đẳng, quyền lực ở trung tâm.
“Long Hành vệ đâu?” Kim Phong Hoa buông quyển sách, chậm rãi hỏi.
“Minh vệ phần lớn đã đổi thành ám vệ của chúng ta.” Quan Kỳ đáp.
“Vậy là tốt rồi.” Kim Phong Hoa thanh thản tựa lưng vào ghế ngồi, rốt cuộc đã có thể thở phào nhẹ nhõm, hiện giờ bất luận quân đội hay là Long Hành vệ, thậm chí triều đình, người của hắn cũng trà trộn ở các nơi, cục diện hắn bố trí mười mấy năm trước rốt cuộc cũng đã hình thành, năm đó hắn cứu đầu lĩnh lưu dân, cũng thay hình đổi dạng thành quan lớn hoặc là tướng quân, Thôi công công lưu lại Ám Long vệ còn có tin tức từ lâu đã sớm là chuyển thành đao trong tay để hắn chơi, lần lượt vì hắn chém giết dư nghiệt Mạnh gia, làm cho bọn họ không còn cách nào tồn tại ở Phái Quốc, chuyện tới bây giờ, hắn lại không cần lo lắng có ai có thể lấy tánh mạng của hắn.
“Thiếu nãi nãi đâu?” Kim Phong Hoa đột nhiên nhớ tới hỏi.
“Tiểu thiếu gia mới từ trong cung ra, thiếu phu nhân còn không phải đang ở bên sao.” Quan Kỳ cũng lộ ra nhẹ nhàng tươi cười.
“Đúng vậy…… Đúng rồi, Thạch thái y hôm nay đã tới?” Kim Phong Hoa hỏi.
Quan Kỳ lập tức cợt nhả nói: “Cũng không phải chỉ tới, còn năn nỉ chủ tử đừng nói cho Thạch lão đại phu gã ở trong cung làm chuyện này, bằng không sẽ đánh gãy chân gã.”
“Gã mới làm không biết mệt.” Nhìn Hoàng đế chậm rãi chết đi, lại ghi nhớ tình huống trúng độc của lão, sau đó tính kế một thế hệ chân long khi nào thì quy thiên, kẻ điên học y này có thể không hưng phấn mới là lạ.
“Đại khái chính là chuyện của năm sau.” Quan Kỳ ở bên tai Kim Phong Hoa nói.
“Ừ……” Kim Phong Hoa nhìn ánh dương sáng lạng ngoài cửa sổ, cười nhẹ nói: “Tất cả đều kết thúc, từ kiếp trước đến kiếp này.”
Tác giả có lời muốn nói: Chính văn kết thúc, kết cục của Trịnh Dịch Hiên ở phiên ngoại, phiên ngoại thứ nhất chính là muội muội (≥ω≤) xen vào thật sự không đành lòng tách muội muội với ca ca ra, quyết định để muội muội làm lão bà của ca.
Kim Phong Hoa từ sau khi trọng sinh đã bắt đầu bày bố, cảm ơn mọi người đã đọc, rải hoa ~(≥?≤)/~~