Trước đây anh đã luôn nghi ngờ, nhưng nhìn bệnh tình của mẹ mình như vậy, anh cũng không thể nào cùng một người mắc bệnh tâm thần nói chuyện nghiêm túc được.
Dù cho giờ đây bà ấy đã tỉnh táo lại rồi, nhưng mà mọi hành động của bà ấy đều vô cùng khác thường, thật sự là vô cùng kì lạ.
Màn đêm dần dần buông xuống, Cố Ngọc Vy và Nguyên Doanh đã tới trước nhà Cố Thành Trung.
Cô hôm nay mới biết việc mẹ nuôi đã trở về rồi, nên vô cùng kích động.
Vừa bước vào cửa, Nguyên Doanh liền khẽ nhíu mày, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt lúc có lúc không.
Rất nhạt cũng rất thanh nhã đúng là loại huân hương thượng đẳng.
Chỉ là anh ta nhớ rằng, Hứa Trúc Linh không có hứng thú với những thứ này, Cố Thành Trung thì càng khỏi phải nói.
Mùi hương này, ngược lại có chút không tự nhiên.
Cố Ngọc Vy nhìn thấy bà chủ Cố liền nói: “Mẹ, mẹ có còn nhớ con không? Con là Ngọc Vy đây, mẹ có còn nhớ không?”
Cô ấy cẩn thận nói từng chữ từng chữ một.
“Ngọc Vy sao?”
Úy Như nhìn Cố Ngọc Vy chằm chảm, người con gái trước mặt với hình bóng bé nhỏ trong ánh mắt dần dần hợp lại với nhau.
Nước mắt của bà ta lã chã rơi, bàn tay run rẩy đưa ra vuốt ve khuôn mặt của cô.
“Con … con đã lớn tới vậy rồi sao? Còn gả cho người ta rồi sao?”
“Vâng, mẹ, con nhớ mẹ lắm”
Cố Ngọc Vy ôm chặt lấy Úy Như, hai người phụ nữ cứ như vậy mà ôm nhau khóc.
“Ngọc Vy, đừng khóc nữa, sức khỏe của mẹ không được tốt. Người một nhà gặp nhau thì phải vui vẻ chứ, em mau giới thiệu chồng em đi nào! Tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên em rể tới đây mà!”
Cố Thiện Linh mở miệng nói.
Cố Thiện Linh cũng có quay về Đà Nẵng vài lần, hai người sớm đã gặp mặt qua.
Cố Ngọc Vy lau nhanh đi nước mắt, giới thiệu Nguyên Doanh với mọi người.