Chúc Bình Phong nhìn bóng lưng của Lâm Ngữ Lam, con mắt đều đã bốc lửa rồi, anh ta quát Chúc Viễn Nguyên: “Chúc.
Viễn Nguyên, các người còn đợi cái gì nữa, mau bắt vị hôn thê của tôi lại!”
Chúc Viễn Nguyên nhìn chằm chằm bóng lưng của Lâm Ngữ Lam, ánh mắt không ngừng nhìn phương hướng Lâm Ngữ Lam rời đi, và bản đồ trên bàn.
“Chúc Viễn Nguyên, tôi đang nói chuyện với anh đây, anh không có nghe thấy sao!” Chúc Bình Phong tiến lên phía trước, một bàn tay giáng xuống mặt của Chúc Viễn Nguyên, phát ra một tiếng “bộp” giòn vang, Chúc Bình Phong gào lên: “Tôi bảo anh bắt vị hôn thê của tôi lại!”
Chúc Viễn Nguyên bị đánh một cái bạt tai, trên mặt không lộ ra bất kì biểu cảm khác thường gì, anh nhìn về phía Chúc Bình Phong, hỏi: “Cậu chủ, cậu thật sự rất thích Lâm Ngữ Lam sao?”
“Đương nhiên rồi, tôi nằm mơ cũng muốn ném cô ấy lên giường của tôi!” Chúc Bình Phong không chút do dự nói, chợt giống như nghĩ đến cái gì đó, lộ ra hàm răng vàng, cười ngây ngô.
Chúc Viễn Nguyên nghĩ một lúc, sau đó nói: “Chuyện cậu chủ kết thông gia với Tô thị, là ngày hôm đó ông chủ cùng tộc trưởng Tô thị định ra, hiện tại ông chủ và tộc trưởng Tô thị đều đã chết, việc này không có cách nào thực hiện”
“Không được!” Chúc Bình Phong nghe xong lời của Chúc Viễn Nguyên, đang cười ngây ngô lập tức trở nên cáu kỉnh, đập một bàn tay xuống mặt bàn: “Tôi nhất định phải cưới cô ấy cho bằng được, tôi mặc kệ anh dùng biện pháp gì, cho dù trói cũng phải đem cô ấy tới đây!”
Chúc Viễn Nguyên nở nụ cười, ni âu chủ, cậu đừng có gấp, cô Lâm là người của Tô thị, trói cô ấy khẳng định là không được rồi, như vậy đi đợi chịu tang bảy ngày của tộc trưởng xong, tôi giúp cậu tiếp nhận vị trí tộc trưởng, đến lúc đó cậu lấy thân phận tộc trưởng Chúc thị, đến Tô thị cầu hôn, như vậy thì sẽ không sợ Tô thị không đồng ý”
Chúc Bình Phong nghe xong lời này, hai mắt bỗng nhiên sáng lên: “Đúng vậy, nếu tôi làm tộc trưởng, muốn cưới ai liên cưới người đó, được lắm, Chúc Viễn Nguyên anh phải giúp tôi lên làm tộc trưởng đấy”
“Không thành vấn đề, nhưng mà cậu chủ, cậu phải phối hợp với tôi đấy” Chúc Viễn Nguyên nói.
Chúc Bình Phong nhẹ gật đầu, đưa tay võ mặt Chúc Viễn Nguyên: “Chúc Viễn Nguyên, anh đúng là một con chó ngoan của cha tôi, tốt lắm, chờ tôi lên làm tộc trưởng, lợi ích chắc chắn không thiếu phần của anh”
