“Bà ấy thật sự đã nói vậy”
“Cái gì cơ?” Hứa Trúc Linh kinh ngạc nó Hay là tại vì chuyện của đứa bé?”
“Em đã làm gì sai hay sao?
“Chuyện này cứ việc giao cho anh, để anh giải quyết là được rồi, anh tuyệt đối sẽ không khiến em phải khó xử đâu. Chỉ là vừa nấy mẹ có nhắc tới chuyện li hôn, nên anh mới không nhịn được mà nghĩ ngợi thôi.
Thực ra … em chính là một con thú hoang không thể nào thuần phục được, chỉ cần làm em bị thương thì em sẽ không hề do dự mà đá văng anh đi ngay lập tức, sẽ không cho anh thêm bất cứ cơ hội nào nữa có đúng không?”
“Em..”
Câu hỏi này, cô thật sự không biết phải trả lời thế nào.
Đối với những việc mà bản thân mình không biết, thì cô cũng không chắc mình sẽ giải quyết như thế nào.
“Hứa Trúc Linh, anh hiểu em mà, anh còn hiểu em hơn cả bản thân em nữa đất Câu nói đùa giỡn này còn mang theo chút bất lực Có những lúc hiểu quá rõ ràng cũng không phải là chuyện tốt.
Từ lúc mới bắt đầu, anh dường như đã biết được kết thúc.
Chắc chản sẽ là một trong hai loại, một là hòa thuận đến lúc răng long đầu bạc.
Còn một loại kết thúc khác đó chính là dứt khoát mà rời xa nhau, sau đó sẽ không còn đường lui nữa.
Giống như lần đó vậy, khi cô ấy quyết định cứu Jane thì cũng đã nghĩ tới việc có thể sẽ cùng chết với cậu ấy rồi.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ như cô rất yếu đuối, nhưng thật ra so với đàn ông còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Kiểu người như vậy, cả đời này cũng sẽ không chịu khuất phục bất cứ ai.
Một khi phải cúi lưng dù chỉ một chút, cô ấy sẽ ngay lập tức lùi lại một vạn bước, tìm kiếm nơi tốt để tự bảo vệ bản thân mình, sẽ không để bản thân phải chịu thêm một lần tổn thương nào nữa.
Cô ấy giống như là con nhím vậy, có thể cho bạn nhìn thấy phần da bụng mềm mại nhất, nhưng cũng có thể giơ ra với bạn những chiếc gai sắc nhọn nhất.
Giờ phút này, anh cảm thấy có chút đau đầu.