ả biết rõ hiện tại Nguyễn Bạc Vệ thật sự có thể không quan tâm, nhưng ả không làm được.
“Ông Vệ, tôi chỉ đùa một chút, tôi biết thân phận và địa vị của mình, tôi chắc chắn sẽ không ép ông Vệ làm bất cứ chuyện gì.” Kim Ngọc Ngân lấy lại tinh thần, thái độ lập tức thay đổi.
“Cút.” Giọng nói Nguyễn Bạc Vệ lạnh băng lại vang lên.
“Được, được, tôi đi, tôi lập tức đi.” Lần này Kim Ngọc Ngân không dám nói thêm nữa, nhanh chóng rời đi.
Nguyễn Bạc Vệ ngồi trên xe lăn, con ngươi nhìn chằm chằm vào mặt bàn, tĩnh mịch nặng nề.
Nguyễn Hạo Thần về nhà nhìn thấy Nguyễn Bạc Vệ như vậy.
Lúc này trong phòng khách chỉ có Nguyễn Bạc Vệ.
Nguyễn Hạo Thần híp mắt lại, sau đó đi tới đứng đối diện ông ta, anh nhìn ông ta lại không nói lời nào.
Nguyễn Bạc Vệ chuyển mắt nhìn về phía anh, khóe môi khẽ nhúc nhích: “Ngồi đi.”
Lúc này, giọng nói của ông ta rất trầm, hoàn toàn không có sự lạnh lẽo như đối với Kim Ngọc Ngân ;úc nãy
Nguyễn Hạo Thần hơi giật mình, sau khi mẹ mất thì đây là lần đầu tiên ông ta chủ động nói chuyện với anh.
Đáy lòng Nguyễn Hạo Thần hơi run rẩy, năm ấy anh chỉ có chín tuổi, sau khi mẹ đi thì anh càng khát vọng tình thương của ba, nhưng từ đó ba anh lại không quan tâm anh, không có ai biết anh đã trải qua những năm đó thế nào.
Nguyễn Hạo Thần đè xuống cảm xúc trong lòng, mặt không biểu cảm ngồi xuống, lại không nói gì.
Nhiều năm như vậy, hai ba con chưa từng nói chuyện với nhau, anh cũng không biết nên nói gì với ông ta.
“Gần đây áp lực rất lớn sao?” Ánh mắt Nguyễn Bạc Vệ lại nhìn về phía anh, ông ta nhớ mấy lời bà cụ Nguyễn nói nên lại chủ động mở miệng.
Nhiều năm chưa từng nói chuyện với con trai, vì thế Nguyễn Bạc Vệ cảm giác khó khăn