“Ta nghe nói ngươi còn tặng đan dược cho chúng ta nữa”, Hùng Nhị lại tiến lên, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Mẹ kiếp, ngươi nghe ai nói?”
“Dù sao ta cũng nghe nói là như vậy”.
“Hùng mập à, ta thích ngươi lắm”, Diệp Thành véo khuôn mặt mập mạp của Hùng Nhị, sau đó vẫn lấy mấy túi đựng đồ ra, đương nhiên hắn sẽ đối xử công bằng, bình đẳng. Đan Thánh mà, sao có thể thiếu đan dược?
“Nghe nói còn có bí thuật huyền pháp gì đó nữa”.
“Có có có, cái gì cũng có”, Diệp Thành chưa bao giờ keo kiệt với phía Liễu Dật, hắn bày hết bí thuật kiếm được thời gian qua lên bàn: “Đây, mọi người chọn thoải mái đi”.
“Đúng là huynh đệ tốt”, vô sỉ nhất chính là tên Hùng Nhị này, hắn ta lập tức nhào tới nằm bò ra chọn.