Đại Diên cắn môi đỏ, khó xử nói: – Trước khi Dương sư đệ đồng ý, tôi thật không tiện nói ra.
Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, trở nên không vui. Nữ nhân này, chạy tới nhờ mình giúp, lại nói chuyện che lấp, ngay cả khi Dương Khai có ấn tượng khá với nàng, cũng sẽ không ngu ngốc hồ đồ đi hứa chuyện như thế.
Đang muốn từ chối, Đại Diên lại vội vàng nói: – Nhưng tôi có thể đảm bảo, tuyệt đối là chuyện đủ khả năng của Dương Khai, hơn nữa sẽ không để cậu lãng phí quá nhiều thời gian công sức. Nếu mọi chuyện thuận lợi, chỉ cần 3 ngày là được, sau khi xong chuyện, Đại Diên nhất định hậu tạ.
Dương Khai tự nhiên sẽ không quan tâm nàng nói hậu tạ gì, Đại Diên cũng không có năng lực mời trưởng lão Dược Đan Môn ra tay, nào có thứ tốt gì mà đưa? Nhưng nếu chỉ cần 3 ngày, lại không tốn công sức, vậy thì còn có thể cân nhắc một chút.
– Nhưng mà… Đại Diên rụt rè nhìn Dương Khai, dường như bản thân cũng không có nắm chắc thuyết phục hắn, giọng yếu đi nhiều: – Nếu Dương sư đệ đồng ý, phải theo tôi trở về Lưu Ly Môn một chuyến.
Dương Khai nhướng mắt liếc nàng, Đại Diên không nói lời nào, chỉ khẽ cắn môi, chờ đợi Dương Khai trả lời.
Một lát sau, Dương Khai cười nhạt: – Chuyện này để cho tôi suy nghĩ một chút. Phong cảnh ở Long Huyệt Sơn không tệ, nếu như Đại Diên cô nương nhàn rỗi, có thể tùy ý đi dạo. Về phần chuyện cô nói, 3 ngày sau tôi sẽ trả lời.
Ánh mắt Đại Diên tối lại, biết Dương Khai không trực tiếp từ chối đã là nể mặt mình lắm, giọng điệu uyển chuyển từ chối đã quá rõ ràng, Đại Diên làm sao nghe không hiểu?
Đối phương nói 3 ngày sau sẽ trả lời, chỉ sợ không chờ được 3 ngày sau.
Thở dài yếu ớt, tuy rằng trong lòng tràn đầy mất mát, nhưng Đại Diên vẫn cố nặn ra tươi cười: – Vậy Đại Diên sẽ chờ Dương sư đệ hồi âm.
Sau đó, Dương Khai liền cáo từ, rời khỏi lầu các.
Chờ đến khi Dương Khai đi rồi, Đại Diên mới xoay người trở lên tầng 2, thần sắc một mảnh u sầu. Nàng làm sao không biết lần này mình làm người ta khó chịu, nếu đến nhờ người ta, tự nhiên phải nói cho rõ ràng, nhưng có một số chuyện thật sự khó nói ra miệng, làm nàng thật khó xử.
Vốn là muốn lập tức lén lút rời đi, tránh cho Dương Khai khó xử, 3 ngày sau từ chối khiến mình khó chịu, nhưng quỷ thần xui khiến thế nào, Đại Diên vẫn ở lại, quyết định chờ 3 ngày.
Có lẽ, là bởi một tia mong chờ trong lòng quấy phá.
Dương Khai rời lầu các, vẻ mặt bực bội đi về, chuyện này là Đại Diên đưa ra, Dương Khai mới không khiến nàng khó xử, đổi thành người khác, Dương Khai cũng lười nói những lời xã giao này.
Quay về lầu các của mình, ngoài dự liệu của Dương Khai, hai nàng Dương Viêm cùng Vũ Y cũng không đi, mà như vẫn đang chờ hắn trở về, đứng ở cửa sổ lầu các, tạo thành cảnh tượng xinh đẹp.
Dương Khai vốn tưởng hai nàng sẽ còn lắm chuyện hỏi han một phen, không ngờ các nàng chẳng hỏi gì cả, chỉ là thoáng liếc qua khi hắn đi vào.
Vào trong lầu các, Dương Viêm cùng Vũ Y cũng vào theo, sau đó Dương Viêm không biết lấy đâu ra một chiếc lệnh bài giống y như cái đưa cho Dương Khai, truyền thánh nguyên vào, trong lệnh bài bắn ra hào quang, sau đó trong lầu các như bị lá chắn vô hình bao phủ, chẳng những ngăn cách âm thanh hình ảnh, thậm chí cả thần niệm cũng bị áp chế.
– Làm gì vậy? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
Dương Viêm lại cười hì hì đi tới, ngồi bên ghế sát cạnh hắn, liếc Vũ Y, hỏi: – Huynh không định đồng ý với cô ta sao?
Dương Khai càng thêm kinh ngạc, nhìn Dương Viêm, lại nhìn Vũ Y, đợi khi phát hiện ánh mắt hai người lấp lóe, liền hiểu ra: – Các cô nghe lén?
Vũ Y đỏ mặt, cũng không giải thích, rõ ràng là thầm chấp nhận.
Dương Viêm lại như không có sao cả, bình thản nói: – Cái gì nghe lén chứ, muội chỉ là thí nghiệm uy lực trận pháp mới nghiên cứu gần đây thôi.
– Trận pháp gì có hiệu quả này? Dương Khai vô cùng kinh ngạc.
Vừa rồi khi hắn nói chuyện với Đại Diên, không hề nhận ra chút dấu vết nào mình bị nghe lén, nhưng không ngờ bên kia vừa nói chuyện xong, bên này lại biết hết, Dương Viêm bố trí trận pháp quả thật không thể tưởng tượng.
– Nói cho huynh cũng không hiểu, dùng cái nàylà được.
Dương Viêm lật tay, lấy ra một thứ hình vòng tròn, to cỡ bàn tay. Vòng tròn đen thui, không biết luyện chế bằng chất gì, nhưng thần niệm của Dương Khai quét qua, không khỏi khẽ ồ một tiếng, ở bên trong chiếc vòng này, hắn nghe được tiếng thở dài của Đại Diên.
Nhưng ngoài âm thanh ra, liền không còn phản ứng khác, có lẽ vòng tròn này dùng phối hợp trận pháp trong lầu các, chính là dùng để nghe lén.
Thật không biết Dương Viêm bố trí thứ này lúc nà, chỉ sợ đã sớm làm xong, chỉ chờ có khách ngoài vào ở, nàng liền thí nghiệm hiệu quả trận pháp.
Bỗng nhiên, Dương Khai biến sắc, nhìn chằm chằm Dương Viêm, nói: – Trong thạch phủ của ta không có thứ này chứ?
– Không có! Dương Viêm kiên quyết phủ nhận, lắc đầu nhỏ như trống bỏi. – Làm sao muội lại bố trí ở chỗ huynh.
– Ừm. Dương Khai khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng, bỗng nhiên nghiêm mặt mắng: – Còn ra thể thống gì! Lần sau không được làm loại chuyện thấp kém này, nếu bị người ta nhìn ra, ta xem các cô làm xao vãn hồi!
Dương Viêm cùng Vũ Y liếc nhau, không khỏi lè lưỡi.
Dương Khai chợt chuyển lời, lại nói: – Nhưng nếu các muội đã nghe trộm được, vậy hẳn là hiểu huynh không thể nào đồng ý, nhìn các muội, dường như có ý kiến khác.