Phục Thanh vươn tay:
– Đưa đao đây, ta thử xem.
Miêu Nghị nói:
– Chỉ sợ vô dụng, pháp bảo luyện chế từ tinh tử thuần cao độ thì tu sĩ cảnh giới Thái Liên bình thường cũng không thể hủy nó.
– Không thử làm sao biết? Cũng không thể ngồi chờ chết đi?
Phục Thanh lại vươn tay ra:
– Đưa đao cho ta!
Đồ đạc của Sơn thần đều bị Miêu Nghị nhặt đi hết.
Thấy Phục Thanh khăng khăng đòi thử Miêu Nghị đành ném ra, không quên nhắc nhở:
– Cẩn thận chút.
Phục Thanh cầm đao trong tay xông lên thiên nhãn trên trời, bay vòng quanh nó mấy vòng xem xét manh mối. Thiên nhãn thu ‘ánh mắt’ về, nó xoay quanh Phục Thanh như đang quan sát với khoảng cách gần.
Phục Thanh điều tra cẩn thận, nhìn bốn phía không phát hiện manh mối gì, cuối cùng giơ hai tay huơ đao lên cao, dốc hết tất cả tu vi chém mạnh xuống.
Keng!
Nhát đao đánh bay thiên nhãn.
Ầm!
Trong mây mù cuồn cuộn trên bầu trời đột nhiên lại giáng một tia chớp xuống, tia chớp mãnh liệt hơn trước kia nhiều. Mặc dù Phục Thanh đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không thể tránh thoát, bị đánh khét đen bốc khói té xuống đất.
Lại là Lăng Thiên bay qua vớt Phục Thanh lên.
Phục Thanh cũng cháy đen đầu nhím sặc ra khỏi, vừa ho vừa trợn trắng mắt lắc đầu nói:
– Suýt nữa đánh ra lộ nguyên hình rồi, khụ khụ…!
Phục Thanh khó khăn lắm mới bình ổn lại, cầm đao chống đất.
Ưng Vô Địch cũng đen như mực kinh ngạc hỏi:
– Nhị ca, lôi điện đánh đại ca mãnh liệt hơn của ta nhiều.
Phục Thanh phất tay:
– Lão tam, ta hiểu rồi, thiên nhãn đó và cấm chế phản ứng giống nhau, sức mạnh công kích càng lớn thì lực trả về cũng lớn hơn.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, lại nhìn hướng thiên nhãn. Thiên nhãn vẫn nguyên vẹn không vết trầy, nó lơ lửng trên không trung nhìn bọn họ chằm chằm.
Hồng Thiên nhìn quanh bốn phía nói:
– Nếu thật sự như vậy thì rắc rối to rồi, ước chừng người tu vi cao mấy bị nhốt tại đây cũng chưa chắc ra ngoài được. Mợ nó, hèn gì cảm thấy kỳ sao người nơi này dễ bị giết vậy, thì ra lợi hại thật sự là đại trận này.
Ưng Vô Địch nhíu mày nói:
– Nói vậy là bây giờ chúng ta thành con rùa trong thúng, thịt nằm trên thớt, chẳng lẽ chỉ có thể ngồi đây chờ chết sao?
Phục Thanh cười mếu:
– Sợ là trốn không thoát.
Phục Thanh quay đầu nhìn Miêu Nghị:
– Tiểu tử, lần này chúng ta bị ngươi hố rất thảm.
Miêu Nghị nhìn chằm chằm thiên nhãn, lẩm bẩm:
– Chưa chắc không trốn ra được.
Miêu Nghị vươn tay hướng Phục Thanh:
– Đưa đao cho ta.
Xem bộ dạng của Miêu Nghị dường như có cách, mấy cái lão yêu quái nhìn nhau. Phục Thanh giao đao cho Miêu Nghị ngay.
Miêu Nghị đưa đao cho Lăng Thiên, nói:
– Lên đi.
Lăng Thiên câm nín cầm bảo đao, bản năng liếc hướng Phục Thanh, Ưng Vô Địch đen như than lại nhìn Miêu Nghị, ánh mắt căm hờn. Lăng Thiên thầm nghĩ: Ngươi đang đùa với ta sao? Bọn họ đều không được thì ta lên có ích gì?
Ưng Vô Địch hỏi:
– Tiểu tử, ngươi đùa gì vậy? Hắn có đi lên cũng vậy thôi.
Đó là thuộc hạ của Ưng Vô Địch nên dĩ nhiên phải nói giúp cho Lăng Thiên. Miêu Nghị đưa lưng hướng thiên nhãn:
– Sau khi đi lên ngươi đừng tấn công, cứ giống như lão nhị lo hấp dẫn nó chú ý thôi, ta ra tay từ sau lưng.
Vậy à! Lần này Lăng Thiên không càu nhàu nữa, lập tức bay lên trời cầm đao áp sát thiên nhãn.
Quả nhiên thiên nhãn ngước ‘mắt’ lên nhìn chằm chằm Lăng Thiên.
Miêu Nghị nhanh chóng bay ra sau lưng thiên nhãn, phất tay áo. Một con Đường Lang to như heo bay ra, giương cánh đậu trên lưng thiên nhãn.
Đường Lang to vậy?
Đám người Phục Thanh kinh ngạc nhìn nhau, xem kỹ thì thấy con Đường Lang dữ tợn khủng bố đã nằm sau lưng thiên nhãn, há mồm sắc bén nhai cắn kêu răng rắc, thiên nhãn rách một lằn.
Tiếng nhai nuốt làm đám lão yêu quái rợn tóc gáy, lòng thầm giật mình. Đây là quái vật gì? Tu vi của chúng ta công kích mà không tổn hao gì pháp bảo này, nhưng con quái vật đó để lại các dấu vết là sao? Nếu thân thể người bị cắn thì tiêu.
Miêu Nghị thấy cảnh đó thì thở phào, trước khi thử nghiệm hắn hơi lo không biết Đường Lang có cắn nổi không, bây giờ thì yên tâm rồi.
Thiên nhãn không quá lớn, không to hơn Đường Lang bao nhiêu. Miêu Nghị không tiện thả con Đường Lang thứ hai ra, quan trọng là hắn không muốn để thiên nhãn trông thấy Đường Lang của hắn. Miêu Nghị vốn không muốn lấy Đường Lang ra trước mặt đám yêu quái Tinh Túc Hải, nhưng hiện tại hết cách rồi, nếu không lấy ra chờ cao thủ Thiên Đình đến thì chín phần chỉ có đường chết. Lúc này mới tranh thủ cứu mạng nhỏ của mình được.
Miêu Nghị ra dấu cho Lăng Thiên đang hấp dẫn thiên nhãn chú ý, hai người cùng lắc mình trở lại.