Nói xong Kiếm Nhân Hạo nghênh ngang rời đi!
Phạm Băng Nhi nhìn Huyền Thiên cùng Liên Tử Tuấn cũng mang theo đệ tử Phiêu Tuyết Các rời đi.
– Thiên Thần huynh đệ, Kiếm Nhân Hạo có chút ngạo khí, đó là bởi vì còn chưa bao giờ gặp người mạnh hơn hắn, chỉ mạnh miệng như thế thôi. Ngươi đừng để trong lòng, tại hạ cũng cáo từ!
Vân Quan nói xong cũng quay người rời đi.
– Thiên Thần huynh! Luận đánh nhau, ta kém hơn họ nhưng về ánh mắt thì ta hơn họ chắc. Ngươi căn bản không có xuất ra thực lực chân chính đối với Kiếm Nhân Cực, khẳng định có thể chiến đấu vượt cấp qua hai cảnh giới. Chỉ cần tu vi đuổi kịp Kiếm Nhân Hạo, chiến lực chưa hẳn không bằng hắn!
Liên Tử Tuấn nói:
– Ta còn có chút sách muốn xem, cáo từ trước, ba ngày sau gặp lại!
– Hẹn ba ngày sau gặp.
Huyền Thiên gật nhẹ đầu.
Liên Tử Tuấn mỉm cười, quay người bỏ đi, hắn ngẩng đầu đi nhanh, phía sau lưng thẳng tắp, tư thế đi đường phi thường tiêu chuẩn.
Hoàn toàn có khí độ của một người đọc sách.
Cũng không lâu lắm, Huyền Thiên cùng Lâm Lạc Phù cũng về tới chỗ ở, tất cả trở về phòng, Huyền Thiên bắt đầu tu luyện, mà Tiểu Hổ thì chơi một mình.
Đông đông đông…!
Không bao lâu, tiếng đập cửa vang lên, Huyền Thiên đình chỉ tu luyện, nói:
– Ai vậy?
– Phạm Băng Nhi – -!
Một thanh âm lạnh như băng vang lên.
Lông mi Huyền Thiên nhíu một cái: nàng tìm ta làm cái gì?
Mang theo nghi vấn, Huyền Thiên mở cửa ra, ngoài cửa lại không phải có một mình Phạm Băng Nhi mà còn một mỹ phụ tuổi chừng ba mươi, luận tướng mạo không chút thua kém Phạm Băng Nhi. Hơn nữa nàng còn có một loại vẻ đẹp thùy mị làm cho người ta thấy mà khó có thể hô hấp.
Thời điểm tỷ thí cùng Kiếm Nhân Cực, Huyền Thiên rất xa nhìn dọc theo tất cả đại nhân vật quảng trường. Lúc ấy mỹ phụ này cùng cùng Kiếm Thượng Tiệm, còn có hai vị lục tuần lão giả ngồi cùng một chỗ. Bốn người hẳn là chưởng giáo gia chủ của Tứ đại Vương Phẩm thế lực đạt trình độ cao nhất.
Như vậy này mỹ phụ hẳn là…
– Bái kiến Phiêu Tuyết Các chủ!
Huyền Thiên ôm quyền nói.
Phiêu Tuyết Các chủ hơi cười gật nhẹ đầu, nói:
Phiêu Tuyết Các chủ hơi cười gật nhẹ đầu, nói:
– Ngươi cứu được Lâm gia, lại phiền ngươi cầm Tầm Long Đồ đến tổng bộ liên minh, bổn các chủ cám ơn ngươi.
Huyền Thiên nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL – thegioitruyen.com
– Đây là chuyện nên làm.
Phiêu Tuyết Các chủ đi vào trong phòng, ánh mắt quét qua liền chứng kiến Tiểu Hổ đang chơi trên mặt bàn. Cảm nhận được ánh mắt của Phiêu Tuyết Các, Tiểu Hổ ngừng lại, ngửa đầu ” hù ” một tiếng, xem như bắt chuyện.
– Tiểu Hổ!
Huyền Thiên nói một tiếng, Tiểu Hổ lập tức tung người lên như cơn gió nhảy lên vai Huyền Thiên.
Huyền Thiên hỏi:
– Các chủ là tới tìm Tiểu Hổ sao?
Phiêu Tuyết Các chủ gật nhẹ đầu, nói:
– Cũng tới thăm ngươi một chút, nếu ta đoán không lầm, ngươi hẳn là người của Thần Châu. Bất quá, ta phi thường kỳ quái làm sao ngươi tới được Thiên Châu.
Huyền Thiên nói:
– Lúc ta tỉnh lại thì đã ở Lâm gia, chuyện trước đó, ta tuyệt không biết rõ, bất quá…! Thần Châu ở nơi nào? Nếu ta là người Thần Châu thì ta cũng nên trở về cố hương của mình, có lẽ có thể tìm trở về trí nhớ của ta!
Phiêu Tuyết Các chủ nói:
– Thần Châu là khu vực bên ngoài Thiên Châu. Phương Tây Nam Thiên Châu đại địa xuyên qua mấy ngàn vạn dặm vùng biển sẽ có một mảnh lục địa cực lớn – Thú Hoang tương liên cùng Thần Châu. Chỗ đó yêu thú rất nhiều, Kiếm Gia, Âm La Tông, Âm Minh Cốc tam đại thế lực gần một năm đây đã phái không ít vương giả trấn thủ Thú Hoang, nghe nói còn đi Thần Châu, chưa từng nghe nói qua có người từ Thần Châu tới. Ngươi hẳn là thông qua lộ tuyến đặc thù đến đây.