“Xoảng!”
Tách trà trong tay Lục Nguyên Thông rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
“Con nói sao? Chúng ta mất hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ rồi à? Là nhà họ Trương làm?”
Lục Nguyên Thông phẫn nộ hỏi.
Đối với những gia tộc đứng đầu Ninh Châu mà nói, các cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ chính là trụ cột không thể thiếu.
Nhà họ Lục chỉ có bốn cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ nhưng lại bỗng chốc lại bị giết đến hai cao thủ, dễ thấy Lục Nguyên Thông giận dữ đến mức nào.
“Vâng, là nhà họ Trương đấy ạ!”
Lục Xuyên cắn răng nói: “Bọn họ còn nói rằng nếu nhà họ Lục còn dám khiêu khích nữa thì sẽ tiêu diệt luôn!”
“Ầm!”
Lục Nguyên Thông đập tay xuống bàn trà, không kìm nổi cơn tức giận: “Lão Trương Quỳnh này, ông ta muốn chết rồi à!”
Trương Quỳnh chính là người đứng đầu nhà họ Trương, cùng thời với Lục Nguyên Thông, tính cách rất chuyên chế và độc tài.
Trước đây, lão ta có một câu nổi tiếng cả Ninh Châu: Nhà họ Trương không cần chứng cứ, hoài nghi là giết!
Có thể thấy Trương Quỳnh ngạo mạn và điên cuồng đến mức nào.
Bây giờ lão ta lại giết hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ của nhà họ Lục, rõ ràng là đang nghi ngờ cái gì nên mới làm vậy.
“Khốn kiếp! Bố nhất định sẽ khiến ông ta trả giá đắt!”
Lục Nguyên Thông nghiến răng nghiến lợi thề.
Tổn thất hai cao thủ hùng mạnh, thực lực của nhà họ Lục đã bị giảm sút rồi.
“Bố, hay là chúng ta nhờ cậu nhỏ đi, cậu ấy mà ra tay thì nhà họ Trương chỉ có nước bị diệt sạch thôi!”
Lục Xuyên căm tức nói.
Lục Nguyên Thông lắc đầu: “Khoan hãy vội, nhà họ Trương đột nhiên có thái độ gay gắt với chúng ta như thế chắc chắn là có nguyên do, điều tra cho rõ đã rồi tính sau”.
“Vâng thưa bố!”
Lục Xuyên đáp.
Lúc này, trong biệt thự của Lục Tinh Tuyết.
“Chị họ, chị sao thế?”
Mục Thiên Thiên nhìn dáng vẻ buồn bực không vui của Lục Tinh Tuyết, có hơi lo lắng.
Lục Tinh Tuyết lắc đầu, hai mắt hồng hồng: “Ông Phương và ông Hồng mới vừa rồi đã bị nhà họ Trương giết”.
“Sao ạ?”
Mục Thiên Thiên giật mình thốt lên.
Cô ta biết ông Phương và ông Hồng mà Lục Tinh Tuyết vừa nói là ai, đó là hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ của nhà họ Lục.
Thế mà lại bị giết rồi.
“Nhà họ Trương đúng là đáng ghét mà!”
Mục Thiên Thiên không nén nổi cơn giận, cắn răng nói: “Chị à, nhờ anh ấy ra tay đi, anh ấy nhất định sẽ báo thù giúp chúng ta!”
“Có chuyện gì vậy?”
Hai chị em đang nói chuyện thì Dương Thanh ra khỏi phòng.
“Người của nhà họ Trương quá khốn kiếp, họ giết hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ nhà chúng tôi rồi”.
Mục Thiên Thiên hối hả chạy qua, kích động nói: “Ông Phương và ông Hồng chăm sóc chị Tinh Tuyết từ nhỏ đến lớn, giờ họ bị giết rồi, chị ấy buồn lắm, anh cũng không muốn nhìn chị ấy buồn đúng không?”
Dương Thanh thế mới biết nguyên nhân, nhìn Lục Tinh Tuyết đang nghẹn ngào, mở miệng nói: “Tinh Tuyết, nén bi thương!”
“Anh này, mặc dù tôi rất muốn nhờ anh đi báo thù cho ông Phương và ông Hồng nhưng nhà họ Trương là một trong hai gia tộc mạnh nhất Ninh Châu, cao thủ nhiều như mây”.
Hai mắt Lục Tinh Tuyết đỏ hoe: “Ông nội tôi nhất định sẽ tìm đến nhà họ Trương để yêu cầu họ cho một lời giải thích thỏa đáng, anh đừng đi báo thù, tôi sợ anh sẽ bị thương”.
Mặc dù cái chết của ông Phương và ông Hồng gây đả kích rất lớn cho Lục Tinh Tuyết nhưng cô ta không phải người không biết suy nghĩ, hiểu rất rõ nhà họ Trương hùng mạnh đến nhường nào.
Hiện giờ, nhà họ Lục đã hoàn toàn đắc tội nhà họ Lý, nếu trở mặt với cả nhà họ Trương thì e là gia tộc bọn họ sẽ rơi vào bước đường cùng mất.
Quan trọng hơn, Lục Tinh Tuyết rất lo cho Dương Thanh, sợ anh sẽ đến nhà họ Trương rồi bị thương.
“Tôi nghe cô!”
Dương Thanh gật đầu đồng ý.
Tuy biết bản thân rất mạnh nhưng anh chẳng hiểu biết gì về nhà họ Trương, nếu ở đó cũng có cao thủ ngang ngửa anh thì không ổn.
Khi đó, không chỉ không thể báo thù giúp cho nhà họ Lục mà còn chọc giận nhà họ Trương, dẫn đến mâu thuẫn giữa hai bên trở nên gay gắt hơn.
Ngay lúc này, mấy chục chiếc xe hơi sang trọng xông vào trang viên nhà họ Lục.
“Lục Nguyên Thông, giao người ra đây!”
“Đúng, giao người ra đây!”
…!
Toàn bộ nhà họ Lục như bị nhấn chìm trong tiếng hò hét.
.
ngôn tình hài
Những kẻ này đến từ những gia tộc có cùng cấp bậc với nhà họ Lục ở Ninh Châu.
Bọn họ cùng nhau xông vào đây yêu cầu Lục Nguyên Thông giao người ra.