“Ông gọi cho Hạo Thần nói tối nay nó về nhà đi.” Bà cụ Nguyễn hơi híp mắt, có một số việc nếu đã quyết định thì không thể do dự, bà ta phải làm như vậy.
Ông cụ Nguyễn nhìn bà ta một cái, sau đó gọi cho Nguyễn Hạo Thần điện thoại vang lên mấy tiếng, Nguyễn Hạo Thần mới nghe điện thoại.
“Ba cháu về nhà, tối nay cháu về nhà một chuyến.” Ông cụ Nguyễn không đợi Nguyễn Hạo Thần lên tiếng đã ra lệnh, sau đó cũng không cho Nguyễn Hạo Thần cơ hội từ chối đã cúp điện thoại.
Nguyễn Hạo Thần nhìn điện thoại bị ngắt kết nối thì sắc mặt lập tức trầm xuống, khóe môi lộ ra nụ cười lạnh.
Ba anh về nhà? Đúng là chuyện hiếm lạ!!
Năm đó, sau khi mẹ anh rời khỏi nhà họ Nguyễn thì ba anh gần như không quan tâm anh, sau đó ông cụ Nguyễn đón Nguyễn Tầm Trung trở về.
Nhưng ba anh cũng không quan tâm đến Nguyễn Tầm Trung.
Ba anh không quan tâm bọn họ, cũng không quan tâm chuyện công ty, không quan tâm mọi chuyện nhà họ Nguyễn.
Anh không biết ba mình quan tâm cái gì? Để ý cái gì?
Ba thường xuyên ở trong thư phòng cả ngày, không có ai biết ông ta đang làm cái gì.
Tuy rằng mỗi ngày ba ở nhà nhưng anh hiếm khi thấy mặt ông ta, lúc gặp mặt cũng sẽ không nói chuyện, sau khi mẹ rời đi thì có lẽ anh và ba mình nói chuyện với nhau đếm trên đầu ngón tay.
Hơn hai năm trước, ba anh xảy ra tai nạn xe, hai chân tàn phế, từ đó ngày càng quái gở, lúc ấy ba từ chối gặp bất cứ ai, không cho bất kỳ ai tới gần.
Sau đó Kim Ngọc Ngân vào nhà họ Nguyễn, phụ trách chăm sóc Nguyễn Bạc Vệ.
Khi đó Nguyễn Bạc Vệ từ chối người nhà họ Nguyễn nhưng lại không từ chối Kim Ngọc Ngân chăm sóc, nhưng mấy tháng sau, Nguyễn Bạc Vệ lại kiên trì chuyển đến viện điều dưỡng, từ đó về sau không quay về nhà họ Nguyễn.
Anh đã từng đến viện điều dưỡng thăm hỏi, nhưng ba từ chối gặp mặt.