Anh theo vết nứt, tách viên đá thô ra, bên trong trống rỗng, nhét đầy xốp, mà bên trong xốp lại là một viên ngọc thạch màu xanh phỉ thúy!
Viên ngọc thạch này đã được gia công!
Giang Nghĩa gật đầu, lẩm bẩm: “Chả trách cảm ứng lại không giống nhau, mặc dù chất lượng rất cao, nhưng không còn là nguyên liệu mà đã được gia công.”
Anh lại lấy một viên, cách thức xử lý giống hệt viên đầu tiên.
Từ đó có thể suy ra được, đá thô trong hộp này đều có vấn đề.
Tất cả đều đã được xử lý, có đá thô lậu.
Hóa ra, có người cố tình giấu chiếc hộp này ở trên xe, còn là sau khi Giang Nghĩa hoàn thành việc mua bán mới đưa lên xe, xảy ra vấn đề thì Giang Nghĩa sẽ là người phải chịu mọi trách nhiệm.
Nghĩ đến đây, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Nếu như đưa hộp đá thô này đến chỗ hải quan để kiểm tra, haha, phán quyết mười tám năm vẫn còn nhẹ.
“Viên Triệu Hào, ông vì đối phó với tôi, đúng là tìm trăm phương ngàn kế.”
“Ông đó, nếu như đặt phần tâm tư này vào con đường chính đạo thì tốt biết mấy?”
Vỗ tay, Giang Nghĩa ném đá thô vào trong hộp.
Đóng lại.
Mấy phút sau, Giang Nghĩa quay lại quán mỳ, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn mỉm cười ăn cơm với mọi người.
Cuối cùng, Giang Nghĩa thanh toán, mọi người tiếp tục lên đường.
Người không biết, vẫn không biết gì người có ý đồ xấu xa thì vẫn tiếp tục có ý đồ xấu xa.
Tất cả vẫn như cũ.
Người thay đổi tâm tình chỉ có một mình Giang Nghĩa.