Lần này cũng là một trận chiến đầy hồi hộp.
Không tới một khắc, những kẻ mạnh của nhà họ Tề đều bị tiêu diệt, máu tươi nhuốm đỏ mặt đất, huyết vụ rợp trời trông vô cùng choán mắt.
Rầm! Rầm!
Lúc này, hư không tiếp tục rung chuyển, trận đại chiến của Diệp Thành và Tề Chấn Thiên vẫn chưa kết thúc.
“Dẹp bằng chiến trường đi, những gì có thể đem đi được thì đem đi”, Chung Quy dặn dò rồi ngẩng đầu nhìn lên trời như có thể trông thấy trận huyết chiến của Diệp Thành và Tề Chấn Thiên thông qua bầu hư không mờ ảo.
“Ma đạo mở hoàn toàn thì bá đạo vậy sao, đến ta còn không bằng”, lão tổ nhà họ Tô cũng ngẩng đầu nhì trời, thấy lão tổ nhà họ Tề bị Diệp Thành đánh tới tấp, ông ta bất giác tặc lưỡi.
“Ta thật sự đang chứng kiến sự khởi đầu của một thời đại mới”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu: “Sự tồn tại của hắn được định sẵn là dẫn dắt cả một thời đại”
“Chúng ta già thật rồi”, mấy người phía Dương Đỉnh Thiên lần lượt cảm thán.
“Mạnh thật, đúng là bá khí”, Tạ Vân, Hùng Nhị và Hoắc Đằng đều hết sức kinh ngạc, bọn họ kích động chỉ muốn lên hư không quan sát cho kĩ.
“Hắn là Diệp Thành của ta”, Sở Linh ngẩng đàu nhìn người thanh niên khiến cô càng nhìn càng say mê, không lâu trước đó hắn còn là một tiểu tu sĩ ấy vậy mà giờ đã trở thành vị thương cái thế rồi.
“Tỷ tỷ, hắn cũng là Diệp Thành của tỷ, anh kiệt cái thế”, Sở Linh khẽ mỉm cười.