Cô ta sắp yêu cảm giác này rồi đó!
Cô ta phải làm người bề trên, làm bà chủ nhà họ Cố.
Ngày đó, sớm hay muộn rồi cũng tới.
Cố Thành Trung đang xử lý chuyện cũ của tổng bộ tập đoàn, không nghĩ rằng phu nhân sẽ tới.
“Mẹ, sao mẹ lại tới đây, đáng ra mẹ phải ở nhà nghỉ ngơi tốt chứ?”
“Mẹ hiếm khi minh mãn, Đà Nẵng lại là quên mẹ, mẹ muốn đi nhìn ngó xung quanh, rồi đi tới chỗ này”
“Không có ai đi cùng mẹ sao? Người giúp việc trong nhà đang làm gì vậy?”
Cố Thành Trung ngầm nổi giận.
“Tạ Quế Anh có đi cùng mẹ, lúc ở dưới lầu, mẹ kéo con bé đi cùng, muốn nói chuyện cùng với con…”
Bà ấy còn chưa nói xong, Hứa Trúc Linh lại bất ngờ mở cửa phòng nghỉ đi ra.
“Sao em ngủ mà anh không gọi em dậy vậy, em vẫn còn đang nghiên cứu công thức món ăn mới mà.”
Hứa Trúc Linh đêm qua ngủ không ngon, gật gù rồi ngủ luôn.
Giờ vẫn còn mơ mơ màng màng, còn buồn ngủ.
Cô không để ý là trong phòng còn có người khác, dựa vào trí nhớ mà đi tới chỗ Cố Thành Trung.
Mắt thấy cô sắp đụng vào góc bàn, Cố Thành Trung lập tức đi lên, ôm cô vào trong ngực nói: “Thấy em mệt nhọc, anh để em ngủ thêm một lát, công thức thì khi nào nghiên cứu chẳng được, chuyện em chăm sóc tốt bản thân mới quan trọng”
“Vâng vâng vâng, chồng yêu của em nói gì cũng đúng! Moa moal”
Cô ôm lấy cổ anh, nhón chân, chạm vào môi anh đầy ngọt ngào.
Vừa tỉnh dậy đã có thể chui vào ngực anh, được anh ôm như vậy, thật sự hạnh phúc.
Nếu là khi trước, Cố Thành Trung chắc chắn sẽ không khách khí mà chủ động đáp lại.
Nhưng giờ…
Anh hơi ngượng ngùng nhìn phu nhân, nói: ‘Làm mẹ chê cười rồi.”