“Hơn nữa, hai gia tộc chúng ta đang chuẩn bị liên hôn, nếu vì chút chuyện nhỏ này mà phá vỡ quan hệ thì chẳng phải không đáng lắm sao?”
Nghe Lý Đồng Hạ nói vậy, ai cũng ngạc nhiên.
Nhà họ Lý đang cúi đầu trước nhà họ Lục sao?
Bản thân Lục Xuyên cũng giật mình, sở dĩ ông ta tỏ ra cương quyết như thế là vì muốn ép Lý Đồng Hạ ra tay trước, sau đó nhà họ Lục sẽ đáp trả, như thế mới có lý do chính đáng để khơi mào cuộc chiến.
Không ngờ Lý Đồng Hạ lại xuống nước trước.
Lục Xuyên cũng chần chừ, chưa biết nên làm thế nào.
“Hừ!”
Ngay lúc này, một giọng nói hờ hững vang lên: “Nhà họ Lý dẫn người đến, ngồi trên đầu chúng tôi rồi mà còn muốn liên hôn à?”
“Bố!”
“Chủ gia tộc!”
Sự xuất hiện của Lục Nguyên Thông làm cho tất cả mọi người đều giật mình.
Lý Đồng Hạ nghe thấy câu nói của lão thì mặt mày tái mét.
Lục Xuyên đứng ra công khai đối đầu với nhà họ Lý đã đành, bây giờ lại thêm cả chủ nhân của nhà họ Lục nữa là sao?
“Chú Lục, chú hiểu lầm rồi ạ!”
Lý Đồng Hạ vội giải thích: “Con trai cháu dám đe dọa Tinh Tuyết đúng là quá đáng thật”.
“Cháu là bố nó, giận quá nên mới dẫn người đến nhà họ Lục đòi lại công bằng, thật sự là cháu đã quá xốc nổi”.
“Mong chú Lục hãy tha thứ cho sự vô lễ của cháu, đừng nói chuyện này cho bố cháu biết, ông ấy mà biết sẽ không tha cho cháu mất”.
Lý Đồng Hạ chật vật van nài.
Tuy nhà họ Lục không sánh bằng nhà họ Lý nhưng Lục Nguyên Thông là người cùng thời với Lý Sơn, Lý Đồng Hạ chẳng có gì xấu hổ khi cúi đầu trước lão cả.
Lúc này, Lý Đồng Hạ phải ôm hết mọi trách nhiệm về mình.
Không phải vì sợ nhà họ Lục mà là ông ta hiểu hai nhà Lý, Lục không thể nổ ra tranh chấp trong tình hình hiện nay được, vì một khi điều đó xảy ra, nhà họ Trương sẽ thừa cơ thống trị cả Ninh Châu.
“Hừ!”
Lục Nguyên Thông cười khẩy: “Chỉ dựa vào cậu mà dám xông vào nhà họ Lục của tôi? Hay là Lý Sơn kêu cậu tới đây ra oai thế?”
Vừa nghe vậy thì sắc mặt Lý Đồng Hạ thay đổi, lo sợ phủ nhận: “Chú Lục hiểu lầm rồi, thật sự là do cháu bốc đồng quá mới gây ra chuyện hôm nay, không liên quan gì đến bố cháu đâu ạ, nếu chú không tin thì có thể gọi cho bố cháu…”
Ông ta chưa kịp nói xong thì chuông điện thoại chợt reo lên.
“Là Lý Sơn đúng không? Cậu nói không liên quan đến ông ta, vậy cậu có dám mở loa ngoài không?”
Lục Nguyên Thông hùng hổ yêu cầu.
Ai nấy đều ngửi được mùi thuốc súng quanh đây.
Từ nãy đến giờ Lý Đồng Hạ luôn hạ thấp bản thân, nhưng lão luôn ép ông ta bùng nổ.
Nói thế nào thì nhà họ Lý cũng là một trong hai gia tộc đứng đầu Ninh Châu, Lý Đồng Hạ lại là người thừa kế của nhà họ Lý, Lục Nguyên Thông làm vậy không khác nào khiêu khích cả.
Mặt Lý Đồng Hạ tái nhợt đi, biết nếu bây giờ không mở loa ngoài như Lục Nguyên Thông yêu cầu thì đừng hòng rời khỏi nhà họ Lục.
Người ông ta lạnh ngắt..