Hùng Uy nhìn mấy huynh đệ khác, gã hít sâu, nói:
– Hay là đi một chuyến? Thuận tiện đi đại thế giới mở rộng tầm mắt luôn?
Mấy huynh đệ lục tục gật đầu, xem như đồng ý.
Hùng Uy quay đầu hỏi:
– Khi nào lên đường?
Miêu Nghị vui vẻ nói:
– Muốn đi lúc nào cũng được, bây giờ chúng ta cảnh cáo trước, nói rõ phân phối tiên quả thế nào rồi đi cũng không muộn.
Nói tới phân chia ích lợi thì mấy người lên tinh thần.
Hùng Uy chắc chắn nói:
– Năm phần, ngươi một phần, bốn huynh đệ chúng ta mỗi người một phần được không?
Miêu Nghị gật đầu gật đầu nói:
– Thành giao!
Mấy người nhìn nhau.
Phục Thanh nhìn Miêu Nghị từ trên xuống dưới:
– Sao lần này tiểu tử nhà ngươi đồng ý sảng khoái vậy? Chắc không phải đào hố cho chúng ta nhảy đi?
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
– Ta có điều kiện khác, đồ vật trên người Sơn thần kia thuộc về ta, những thứ trên người các tu sĩ đều là của ta, bao gồm linh thảo khác trồng trong vườn trái cây, được không?
– Được thì được nhưng…
Hùng Uy nghi ngờ hỏi:
– Chẳng lẽ ngươi không sợ đến lúc đó chúng ta đổi ý?
Miêu Nghị khinh thường nói:
– Ta dám tìm các ngươi thì không sợ các ngươi đổi ý. Ta cũng khuyên các ngươi tốt nhất giữ chữ tín, không thì các ngươi không gánh nổi hậu quả. Nếu ta không sống yên thì chắc chắn các ngươi sẽ thảm hơn. Chúng ta cũng không phải lần đầu tiên hợp tác, nói một câu dứt khoát đi, có được hay không?
Niềm vui đến quá lớn, quá nhanh. Lão yêu quái sống vô số năm hơi khó tiêu hóa, bốn huynh đệ chụm đầu lại bàn bạc, bọn họ vội vàng ra quyết định, phải tính kỹ càng lợi và hại trong đó.
Cuối cùng Hùng Uy đại biểu bốn huynh đệ tới gần nói:
– Cũng được, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất đừng bày ra trò gì!
Miêu Nghị buồn cười, thứ tự hơi đảo điên, nên là ta sợ các người giở trò mới đúng, sao ngược lại là các người sợ ta?
Nhưng ngẫm lại cũng đúng. Đại thế giới, với tu sĩ tiểu thế giới thì đó là tồn tại trong truyền thuyết. Con người luôn dễ sinh ra sợ hãi với thứ chưa biết. Mấy lão yêu quái này trong lòng thật sự không tự tin, nhưng muốn đi đại thế giới nhìn xem, dù sao đó là nơi tu sĩ tiểu thế giới khao khát.
Nói đi phải nói lại, nếu không phải lời hứa ngàn năm gấp gáp thì Miêu Nghị sẽ không mang theo bọn họ đi ăn cướp đại thế giới, còn cướp đồ của Thiên Đình.
– Thật chịu không nổi mấy người, dù gì là người ngày xưa dám đối đầu với lục thánh, sao bây giờ sợ bị ta hố vậy? Lá gan của các người đi đâu mất rồi?
Miêu Nghị dở khóc dở cười:
– Cứ yên tâm đi, ta không giở trò gì, chỉ muốn hái chút tiên quả nâng cao tu vi, mọi người chân thành hợp tác một lần được không?
Mấy lão yêu quái bị Miêu Nghị nói suýt xấu hổ đỏ mặt.
Hùng Uy nói tránh đi:
– Khi nào lên đường?
Miêu Nghị vung tay dứt khoát nói:
– Việc này không nên chậm trễ, không nên kéo dài. Nếu các người không bận gì khác thì chúng ta đi ngay bây giờ đi?
Mấy huynh đệ nhìn nhau.
Phục Thanh hỏi:
– Bao lâu thì chúng ta có thể trở về?
Miêu Nghị tính thử, những người này bay chắc chắn không mau bằng thuyền U Minh Long.
Miêu Nghị trầm ngâm nói:
– Đi rồi về cùng lắm khoảng hai tháng.
Phục Thanh quay đầu nhìn Lệ Phong:
– Lệ Phong, ngươi ở lại tọa trấn. Sau khi chúng ta đi trong Tinh Túc Hải cũng chỉ có ngươi biết chúng ta làm gì, nếu như chúng ta không trở về thì chuyện sau này ngươi tìm mấy nhà khác bàn bạc mà làm.
Mấy người Hùng Uy móc ra một khối ngọc điệp viết vài thứ rồi giao cho Lệ Phong.
Lệ Phong nhất lấy, nhìn sơ, mím môi chắp tay nói:
– Các vị đại nhân đi sớm về sớm, thuận buồm xuôi gió!
Nội dung trong ngọc điệp đều đưa cho sứ giả của mấy nhà ở lại trông chừng, khi nào bốn vị Túc Chủ không trở về thì sứ giả tọa trấn sẽ cai quản Tinh Túc Hải. Mọi người đều tỏ rõ đã chuẩn bị tâm lý có đi không về.
Miêu Nghị thấy cảnh đó thì cũng nghiêm nghị hơn, hiểu mấy vị này lo lắng, sợ hãi cũng có lý. Nhớ thuở ban đầu hắn đi đại thế giới cũng chuẩn bị sẵn hậu sự.