Âm nhạc tấu lên, công chính nhã nhặn, nhưng vẫn một mực giữ khoáng đạt trang nghiêm của buổi lễ bái sư.
Trong tiếng nhạc, có một nho sinh dâng bức họa lão sư của Hoắc tiên sinh, đặt ở chính giữa điện, người đứng đầu thư viện Hoa Điên là Sơn Trường hướng Hoắc tiên sinh thi lễ, Hoắc tiên sinh cũng vái chào lại.
Sau đó, Sơn Trường tiếp đón Hoắc tiên sinh khách khí, vái chào ba cái, Hoắc tiên sinh cũng vái chào lại, kế đó Sơn Trường đứng về phía bên phải và Hoắc tiên sinh đứng ở phía bên trái, Lư Vân tiến lên đứng giữa hai người họ khom người hành lễ với bức họa treo trên tường, liên tục lạy bốn lần.
Bức họa được lấy xuống xong, Sơn Trường thỉnh Hoắc tiên sinh tại vị rồi tự lui về phía bên phải.
Sau đó Sơn Trường để Lư Vân hướng Hoắc tiên sinh hành lễ, lúc này đây Hoắc tiên sinh cũng thi lễ với lão.
Tiếp theo Lư Oanh tiến lên, cung kính dâng phần lễ Thúc Tu.
Lư Oanh vừa lui ra, ngồi ở chỗ bên cạnh đại biểu đệ nhất gia tộc, hai vị thiếu gia địa vị cao nhất như Văn Khánh và Triệu Nguyên đang cầm chung trà đưa cho Lư Vân.
Lư Vân tiếp nhận sau đó kính cẩn dâng lên cho Hoắc tiên sinh nói: “Tiên sinh, mời dùng trà.”
Hoắc tiên sinh tiếp nhận, chỉ nhấp môi một chút, nhìn Lư Vân nghiêm túc nói: “Con đã là đệ tử của ta, từ nay về sau trước tu thân sau tu học, không được làm bậy, không thể khi sư diệt tổ, không làm việc tiểu nhân, không được có lòng hiểm ác, không được gian trá trong thi cử!”
Lư Vân khom người hành lễ, cao giọng trả lời: “Cẩn tuân lời dạy bảo của sư phụ.”
Hoắc tiên sinh đem chum trà dặt sang một bên nói: “Ừm được rồi, con lui xuống đi.” Lời chưa dứt lâu âm nhạc tiết tấu chậm dần đến khi dừng hẳn, lễ bái sư đã kết thúc.
Lư Vân lui xuống đứng sang một bên, đại diện Giang quận Thượng thị – Thượng Đề bước lên, nàng từ trong tay tỳ nữ tiếp nhận cái giỏ, đi tới trước mặt Hoắc tiên sinh nhún gối hành lễ, sau đó cung kính nói: “Tiên sinh cực khổ rồi, đây là chút lễ mọn để biểu đạt tâm ý tiểu nữ.” Những thứ trong giỏ giống hệt với cái của Lư Oanh chuẩn bị cho đệ đệ là rau cần, hạt sen, đậu đỏ, quả táo, trái nhãn và miếng thịt nạc đại biểu cho quy củ cùng lễ nghi Thúc Tu.
Thượng Đề vừa lui xuống thì Tiêu Yến bước lên, nàng cũng dâng cho Hoắc tiên sinh phần lễ cũng nói một câu y hệt Thượng Đề dâng Thúc Tu lên.
Khi hai người tiến lên dâng lễ, mọi người xung quang vẫn một mực giữ im lặng không tiếng động.
Thật sự là câm lặng khó nói thành lời quý vị ạ. Vốn cho rằng bọn họ đến xem lễ là cũng biểu đạt tâm ý mười phần rồi. Mắt thấy hai người họ dâng lễ Thúc Tu lên, nói thật ra cũng ngoài ý muốn tất cả mọi người. Thúc Tu tuy không đáng giá, nhưng ở tấm lòng là cực kỳ đáng quý. Hành động của các nàng rõ ràng xem Lư Oanh ngang hàng với mình, xem Lư Vân là đệ đệ ruột của mình, thay cậu dâng phần lễ bái sư này.
Nói ra thì cũng không phải là ý tứ của gia tộc các nàng. Lư Oanh cảm động nhìn hai người, hai mắt sáng ngời trong lòng vui vẻ không thôi.
Hai người họ thật lòng xem nàng là một bằng hữu!
Tiêu Yến lui xuống, Hoắc tiên sinh gọi Lư Vân đến, nói với cậu một vài câu sau đó gật đầu rời khỏi học đường.
Hoắc tiên sinh vừa đi, đại biểu cho mọi người có thể chính thức giải tán. Chúng đệ tử thì sao dễ rời đi được.
Đi về chỗ hai tỷ đệ Lư Oanh, với tính cách hiếu động của mình Thượng Đề ba bước rút thành hai bước chạy về phía Lư Oanh, nắm lấy cánh tay nàng ta dùng sức lắc cho hả giận: “Hay cho ngươi A Oanh, đi một cái là mười mấy ngày, nói mau, mấy ngày nay ngươi đi đến chỗ nào?”
Thượng Đề vừa nói xong là Tiêu Yến cũng oán hận chạy tới, khịt mũi hừ một cái: “Định đi đến chỗ nào chơi, cũng không rủ chúng ta đi chung luôn chứ.”
Đám người Văn Khánh thì đứng kế bên mỉm cười nhìn mấy cô nương nháo nhào với nhau.
Rối loạn một hồi, Tiêu Yến mới nhìn sang Lư Vân, nàng ta cười khanh khách nói chuyện, Văn Khánh đứng một bên mới có cơ hội chen chân vào nói: “A Oanh, đây là đệ đệ của nàng sao? Dung mạo rất tuấn tú đấy, quả thật có đôi phần giống với nàng.” Nói đến đây hắn kéo Lư Vân qua, “Chúng ta cùng nhau ra bên ngoài nói chuyện đi.”
Hắn đề nghị câu này mọi người mới phát hiện ánh mắt bốn phía đều nhìn chằm chằm bọn họ. Lập tức cả đám gật đầu cùng với người hầu rời đi, bọn họ vừa đi vừa cười đùa, chậm rãi rời khỏi nơi này.
Thư viện Hoa Điên tuy là học viện nổi danh ở Thành Đô, phàm là con cháu đệ nhất gia tộc đều không cần đến nơi này đọc sách nghe giảng gì. Một đám người thiên chi kiêu tử, ngạo mạn vô cùng, đi một đường bọn họ chỉ đối với hai tỷ đệ Lư Oanh khách khí, khi bọn họ nhìn đến đệ tử khác thì vẫn như cũ không đặt trong mắt, thậm chí không quan tâm chút nào.
Chúng đệ tử vẫn nhìn đám người hiên ngang rời đi.
Đến khi bóng người khuất tầm mắt hẳn, một đệ tử mới nhỏ giọng nói: “Thật sự nhìn bề ngoài khó mà đoán được bên trong.”
Tất cả bọn họ đều nghĩ Lư Vân là kẻ hai bàn tay trắng có thể tùy ý chà đạp, cho tới bây giờ mới phát hiện người ta chân chính là thâm tàng bất lộ.
Thiếu niên nhã nhặn kia tận bây giờ mới khôi phục một chút biểu cảm, rất lâu sau hắn nhỏ tiếng nói: “Sơn Trưởng e rằng cũng bị dọa cho kinh sợ, vẻ mặt Hoắc tiên sinh các người cũng thấy rõ rồi đấy. Bộ dạng đắc ý đến cỡ nào…”
Hắn nói câu này quả thật nghẹn khuất mà.
Thiếu niên gầy yếu kia chép miệng cười lạnh: “Họ Mã kia muốn làm gì thì làm, chỉ là một cái bao cỏ, chính bọn chúng tự đem phiền phức rắc rối cho mình là xứng đáng. Đáng nhắc đến là Lư thị kia làm việc quá mạnh mẽ , khiến cho Hoắc tiên sinh bị phiền hà bởi mấy gia tộc kia, cho nên chúng ta mới tức giận. Chỉ có điều các ngươi cũng thấy, những người đó đối với hai tỷ đệ bọn họ không hề có nửa điểm khinh thường nào, mà là vô cùng thân thiết tùy ý, quan hệ rất thâm sâu đấy. Còn có Thượng tiểu thư và Tiêu tiểu thư đều xem Lư Vân là đệ đệ ruột. Họ Lư có thế lực lớn như thế, chúng ta dù có tức giận cũng chỉ có thể cười trừ… Từ xưa đến nay chính là nhược nhục cường thực, bọnhọ chỉ có muốn hay không, chứ không gì là không dám.”
Hai tỷ đệ Lư Oanh dẫn mọi người tham quan nhà mới, làm cho mọi người biết cửa sau liền chạy đến ước hẹn đến Giang Yến mà du hồ.
Một đường có chúng thiếu niên cô nương làm bạn, cực kỳ thảnh thơi, mỗi người sau khi về phủ đều bị trói buộc bởi lễ nghi, thật vất vả có cơ hội đi chơi, một đám tinh thần tràn trề chơi đùa.
Giữa những người này, Lư Vân là một người ngoài, may mắn thay đệ đệ Tiêu Yến cũng chạy đến. Lư Vân tính cách ôn hòa có chút ngại ngùng, hơn nữa có học thức cao, mà đệ đệ Tiêu Yến – tức là Tiêu Huy thường bị kế mẫu khi dễ cũng có chút buồn, đối với người khác luôn có tâm phòng bị. Người như vậy gặp phải Lư Vân ôn hòa trong sáng rất dễ dàng giao hảo, không cần mất thời gian là hai người họ liền như hình với bóng. Về phần so với đám người Văn Khánh, Lư Vân nhỏ hơn hai ba tuổi, có chút không thân thiết bằng.
ღ Chương 127: Tin tức cố nhân ღ