Là người đứng đầu một phái, trải qua nhiều năm lăn lộn, Giả Quỳ không phải kẻ yếu nhược. Lão ta vừa phòng thủ trước thế công phối hợp của Trương Bất Phàm và Loan Phụng, đồng thời cũng không ngừng suy nghĩ biện pháp thoát thân. Cuối cùng thì một ý tưởng táo bạo lóe lên trên đầu của lão ta.
Không có thời gian để do dự, Giả Quỳ điên cuồng phản công mãnh liệt lui về phía sau. Nghĩ rằng kẻ địch định bỏ chạy về phía sơn môn, Trương Bất Phàm cùng Loan Phụng tách ra di chuyển thật nhanh để ngăn chặn lối thoát. Kết quả, họ Giả lại không tiếp tục lùi về mà bất ngờ bộc phát tốc độ lao thẳng về phía trước, nhắm ngay hướng Tiểu Hắc mà phóng nhanh đến. Để đánh đổi, lão ta cũng lãnh một kiếm khiến cho một cánh tay gần như bị phế bỏ.
– Nguy hiểm, Giả lão quỷ, ngươi dám động đến Tiểu Hắc thiếu gia thì bọn ta sẽ không tha cho ngươi đâu
Khuôn mặt của Trương Bất Phàm tái lại trước hành động của đối phương, ông ta cố gắng hét lên để uy hiếp nhưng không có tác dụng. Giả Quỳ vẫn như một mũi tên lao đi, lão còn cười gằn đáp lại:
– Tha cho lão phu? Các ngươi tưởng rằng ta là con nít ba tuổi hay sao? Hắc hắc, chỉ cần tóm được thằng nhãi kia làm con tin thì tự động các ngươi phải thả cho ta rời khỏi an toàn thôi.
– Uông tiên sinh, lão Giả liều mạng rồi. Chúng ta có nên hành động gì không?
Điền Xạ nhỏ giọng thỉnh giáo Uông Bá Điền. Nếu lúc này bọn họ xông ra ngăn cản Trương Bất Phàm và Loan Phụng thì khả năng Giả Quỳ thành công là cực lớn.
Đáng tiếc! Uông Bá Điền lại không chút biểu cảm nói:
– Án binh bất động, đừng làm chuyện ngu ngốc.
Đùa gì chứ? Có Giả Quỳ làm con mồi nhử cho cao thủ thần bí phía sau Tiểu Hắc xuất hiện, Uông Bá Điền cầu còn không được thì sao lại nhúng tay vào. Là long hay trùng, chỉ cần vài giây nữa chẳng phải sẽ rõ thực hư sao?
Người thì lo lắng, kẻ thì chờ mong. Trước áp lực của Giả Quỳ, Tiểu Hắc vẫn tỏ ra lạnh nhạt, vẫn giữa nguyên tư thái coi trời bằng vung của mình. Có điều trong lòng nó thì đang cười khổ không thôi, còn có chút oán trách với hai vị song kiếm thánh kia.
Lúc này linh lực bên trong cơ thể Tiểu Hắc đã cạn kiệt. Lần đầu ứng dụng nó cũng không ngờ cái trận pháp chết tiệt kia lại như sói đói thôn phệ hết linh lực một cách nhanh chóng. Đến nước này, Tiểu Hắc chỉ có thể sử dụng đến lá bài tẩy giữ mạng cuối cùng vậy.
Trong khi đó, Giả Quỳ lại thấy cơ hội sống sót mở ra trước mặt. Cho dù cao thủ trận pháp thì thế nào? Một thằng nhóc tí tuổi đầu cho dù kiêm tu luôn võ đạo từ trong bụng mẹ cũng không thể đạt được tu vi nhân cấp, huống hồ chi lão còn là huyền cấp siêu cao thủ. Chỉ cần tóm được tiểu tử kia làm con tin thì mọi chuyện sẽ nghịch đảo càn khôn ngay.
Vừa khẽ đưa tay vào trong người, khóe mắt Tiểu Hắc chợt giật một cái, động tác cũng ngừng lại. Ngay lúc này một bóng đen như tia chớp lao đến trước chặn trước mặt của Giả Quỳ. Cơ mà lão ta làm gì còn quan tâm đến ai cản đường mình, vẫn vung vũ khí hét lên:
– Dám cản đường lão phu thì chịu chết đi
Đổi lại, vị vừa xuất hiện lại dùng một ánh mắt của kẻ trên cao nhìn xuống, đầy khinh thường đáp:
– Kiến hôi mà cũng dám to tiếng trước mặt lão phu
Ngay tức khắc, uy thế bộc phát, vị lão giả chỉ cần một chưởng đã đánh trúng ngực của Giả Quỳ khiến vị chưởng môn Hổ Lưu Phái như một viên đạn bắn ngược về phía sau. Sau khi dừng lại, những kẻ đứng gần đều giật mình khi nhìn thấy trước ngực lão đã bị nát bấy, chết không thể chết hơn được nữa.
Có điều bấy giờ chẳng ai quan tâm việc một cao thủ huyền cấp cứ như vậy mà chết đi, toàn bộ đều dùng ánh mắt ngưng trọng tập trung về phía vị thần bí nhân vừa xuất hiện.
– Là địa cấp cường giả.
Điền Xạ khó khăn thốt lên, nhìn qua bên cạnh thấy Uông Bá Điền đang chết lặng như hóa đá. Khó khăn lắm tên độc sư này mới hoàn hồn đáp lại:
– Đúng là … địa cấp. Xem ra chúng ta từ sớm đến giờ chỉ là làm trò, căn bản không có chút cơ hội nào cả.
Theo Uông Bá Điền suy nghĩ thì rõ ràng vị địa cấp bảo hộ kia chỉ muốn tạo điều kiện cho đứa trẻ thiên tài kia có cơ hội trải nghiệm thực tiễn chiến đấu. Cho nên chỉ khi cần thiết lão ta mới chịu ra mặt.
– Vậy tiểu tử kia … có giữ lời mà tha cho chúng ta không đây?
Run rẩy liên tục, không còn chút phong phạm chưởng môn nào, Điền Xạ hoàn toàn sợ hãi. Nếu không phải Uông Bá Điền vẫn còn đứng đây thì lão đã cho toàn bộ đệ tử bỏ chạy tứ tán rồi.
– Yên tâm đi. Địa cấp cường giả đều là nhân vật danh chấn một phương, tuyệt sẽ không làm ra việc phản trắc trái lời. Nếu truyền ra ngoài thì sẽ rất bất lợi cho hình tượng và danh vọng của họ.
Là người lịch lãm nhiều, Uông Bá Điền khẽ nhỏ giọng trấn an. Nghe thấy hợp lí, Điền Xạ cũng bình tĩnh lại phần nào, không hẹn mà đứng sau họ Uông một bước chân, như thể mọi việc đều nghe theo đối phương làm chủ.
– Loan muội…nếu ta không nhầm thì vị tiền bối kia có tu vi địa cấp thì phải?
Trương Bất Phàm đã đối đầu với nhiều cao thủ nhưng chưa có nhiều dịp trực tiếp diện kiến địa cấp cường giả nên cũng hơi thất thố xoay sang Loan Phụng dò hỏi. Thật ra cũng không thể trách Trương chưởng môn được. Ngay cả ở địa phương võ đạo phồn vinh phát triển như Triệu quốc mà muốn nhìn thấy một địa cấp cường giả còn khó khăn. Thường thì những vị đó đều là gia chủ hoặc thái thượng trưởng lão của các đại gia tộc hoặc trưởng lão các tông môn lớn. Người như thế làm sao rảnh rỗi đi lại ở nơi thế tục xô bồ phức tạp được.
Triệu quốc đã thế thì đừng nói đến Yên quốc. Việc Yên quốc có nổi một địa cấp cường giả hay không cũng chẳng ai biết, mà cho dù có thì vị đó chắc chắn cũng là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Nếu không thì tại sao ngay cả quân đội cũng không hề có chút thông tin nào.
– Đúng vậy.. lão nghiêm chỉnh lại cho ta, nếu như để vị tiền bối kia bất mãn thì môn phái chúng ta lại vạ lây nữa
Loan Phụng lườm Trương Bất Phàm một cái rồi dặn dò, người ngoài trông vào cứ như người vợ đang dặn dò trượng phu khờ khạo của mình vậy.
Trong lòng Loan trưởng lão kỳ thật cũng không bình yên như vẻ bề ngoài của bà. Bà ta đang không ngừng suy đoán thân phận thật sự của Tiểu Hắc. Bởi lẽ nếu chỉ là một tôn tử của Mộc gia Huyền Kinh thì làm sao có khả năng giải độc thần kỳ, rồi đến khả năng bày trận pháp chỉ có trong truyền thuyết kia. Cuối cùng đáng sợ hơn là từ đâu nhảy ra một vị địa cấp cường giả bảo kê cho Tiểu Hắc nữa.
Xưa nay, nguyên thủ một quốc gia muốn tìm huyền cấp để bảo vệ còn khó chứ đừng nói đến địa cấp. Phải biết rằng võ lực càng cao thì địa vị càng tôn quý, những người đó chỉ truy cầu sức mạnh, tiền tài quyền thế của thế tục đã không còn có thể làm họ rung động được nữa.