“Kẻ nào !”
Cung chủ quát lên một tiếng, lập tức công kích về phía Phượng Lâm Thiên. Mái nhà vỡ tan, nhưng lại không có một bóng người.
Cung chủ khẽ nhíu mày, là nàng nghe lầm rồi sao ?
Bên kia, Phượng Lâm Thiên nhìn nữ tử mặc áo choàng đen trước mắt, vừa rồi là nàng đã cứu hắn, tu vi cũng không thua hắn bao nhiêu, lại có sở trưởng ẩn nấp.
“Ngươi là ai ?”
Nữ tử rũ mắt, cung kính nói với Phượng Lâm Thiên:
“Cô gia, thuộc hạ Thiếu Ninh, là thân tính của Chủ thượng.”
Chủ thượng !? Cô gia !?
Phượng Lâm Thiên ngạc nhiên, hắn từng nghe Tuyết Nhi nói qua người này.
“Ngươi, là người mà Tuyết Nhi nói để lại Băng Thánh cung sao ?”
“Đúng vậy.”
“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra !? Tuyết Nhi sao rồi !”
“Cô gia, chúng ta đến chỗ an toàn đã.”
Phượng Lâm Thiên bình tĩnh lại, theo Thiếu Ninh đến chỗ ẩn nấp của nàng tại Băng Thánh Cung.
Từ miệng Thiếu Ninh, hắn rốt cuộc biết được một vài chuyện của thê tử mình. Dung Tuyết đến từ Thượng giới, hơn nữa còn là trốn truy đuổi mà đến Hạ giới. Nàng ẩn nấp ở Hạ giới cũng đã hơn hai mươi năm rồi. Mấy ngày trước, người của gia tộc phái ra đã tìm được đến Trung Châu, khống chế Băng Thánh Cung, dụ Dung Tuyết trở về. Thiếu Ninh lúc đó bị kết giới của tên đến từ Thượng giới kia tạo ra ngăn cản, không cách nào truyền tin cho Dung Tuyết. Dung Tuyết vừa trở về gặp phải tập kích, tu vi bị phong bế, đã bị giam lỏng. Người cử đến trước chỉ là thuộc hạ, nghe nói ngày mai người trong gia tộc Dung Tuyết mới đến, sau đó sẽ đưa nàng về Thượng giới.
“Có nghĩa là, tên hiện tại canh giữ chỉ là tép riêu ?”
Phượng Lâm Thiên đưa ra kết luận. Thiếu Ninh lại lắc đầu.
“Là tép riêu nhưng hắn đến từ Thượng giới, tu vi vẫn là cao nhất ở Hạ giới chúng ta, Hóa Thần Cảnh. Chủ thượng bị hắn đích thân canh giữ.”
Phượng Lâm Thuên trầm tư, hiện tại hắn cách Hóa Thần Cảnh vẫn còn một bước, muốn chính diện đánh lên, sợ là muốn cứu Tuyết Nhi có chút khó khăn.
“Cô gia, ta dẫn dụ Hóa Thần cảnh cao thủ, ngài tranh thủ thời gian cứu chủ thượng đi !”
Thiếu Ninh mở miệng, đưa ra kế hoạch.
“Nhưng tu vi của ngươi còn thấp hơn ta, để ta dẫn dụ hắn, ngươi…”
“Cô gia, ta có sở trường ẩn nấp, có thể tự mình trốn thoát, ngài không cần lo cho ta.”
Cuối cùng, Phượng Lâm Thiên cũng phải thỏa hiệp, Thiếu Ninh dẫn dụ nam nhân kia, còn Phượng Lâm Thiên cứu Dung Tuyết.
Mặc dù sau khi đưa được Dung Tuyết ra ngoài đã bị nam nhân kia phát giác, nhưng bọn họ lại may mắn trốn thoát. Chỉ là Thiếu Ninh vẫn không có tung tích gì, hơn nữa Dung Tuyết hiện tại không thể sử dụng linh lực, khiến hai người có chút lo lắng.
Phượng Lâm Thiên và Dung Tuyết lẩn trốn ba ngày, đồng thời tìm cách giải phong bế linh lực cho Dung Tuyết, đến khi hai người tìm được Chuyển Linh Suối, có thể giải mọi loại phong ấn, tên kia rốt cuộc tìm đến. Lần này có đến hai người, một kẻ gọi là Lạp Kha chính là tên canh giữ trước đó, tên còn lại tự xưng là Dung Thiệp, Dung Tuyết nói là chi thứ trong tộc nàng.
“Thánh nữ, được gia tộc lựa chọn là phúc phận của ngươi, vậy mà ngươi dám bỏ trốn, hiện tại còn dây dưa không rõ với một tên phàm nhân ?”
“Ta không cần thứ phúc phận đó ! Hôm nay Dung Tuyết ta có chết ở đây cũng không theo các ngươi trở về !”
Dung Thiệp nhíu mày, lạnh lùng cười.
“Được thôi, vậy ta phải dùng biện pháp mạnh mang người đi rồi !”
Dứt lời, lập tức vung tay, xung quanh hắn xuất hiện vô số thanh kiếm, hắn phất tay, ngay lập tức, những thanh kiếm kia lao vun vút về phía hai người.
Phượng Lâm Thiên bảo hộ Dung Tuyết phía sau, hắn lấy ra Diệt Long Thương, mạnh mẽ đón đỡ công kích.
Dung Thiệp hừ lạnh một tiếng, hắn chuyển tay, gia tăng số lượng cùng tốc độ công kích. Phượng Lâm Thiên rốt cuộc rơi vào thế hạ phong, bị kiếm khí làm cắt phải da thịt. Phượng Lâm Thiên nhíu mày, quả nhiên là người Thượng giới, luyện thể của hắn đã tu đến đại thành, vẫn bị chém ra thương tích.
Dung Thiệp cao ngạo nhìn xuống hắn, khinh thường.
“Con kiến.”
Dung Tuyết nắm chặt tay, lúc bị giam giữ, nàng có vô tình nghe Lạp Kha truyền tin cho Dung Thiệp. Bọn họ muốn tự chủ lập công mang nàng về, nên vẫn chưa hồi báo về gia tộc. Chỉ cần hai kẻ này chết, tung tích của nàng sẽ lần nữa được bảo mật !
Dung Tuyết cắn răng, nhưng hiện tại tu vi bị phong ấn, không cách nào đối phó bọn chúng, còn về Hạo Thiên, hắn vẫn chưa bước vào cảnh giới Hóa Thần, hoàn toàn không phải đối thủ của bọn họ !
“Hạo Thiên, chàng cố gắng cầm cự, ta tìm cách giải phong ấn !”
“Được !”
Phượng Lâm Thiên gật đầu đáp một tiếng, trên lưng xuất hiện một đôi cánh màu đen, bay về hướng Dung Thiệp mà công kích.
“Có phải kiến hay không đánh rồi biết !”
Dung Thiệp thấy Dung Tuyết rời đi, hướng Lạp Kha ra lệnh:
“Đuổi theo.”
“Vâng !”