Vu Phùng Cửu gẫi đầu nhìn vào cái bể nước để ở bên ngoài sân sau của căn nhà, bất chợt nghe thấy những tiếng bước chân loạt soạt ở sau lưng thì ngó đầu quay lại, thấy Tống Minh Tuệ mặt mày không biến sắc, kẹp hông một cái chậu nhựa đựng khăn tắm, sữa tắm, dầu gội đầu.
“Tắm chung không?”
“???, lại làm sao nữa?”
“Tôi cũng muốn tắm.”
“Vậy thì tắm trước đi.”
“Tắm chung với anh cơ.”
“Thôi cho xin đấy.”
“Tôi sợ gấu.”
“Gấu chỉ loanh quanh ở trong rừng thôi, không chủ động đi ra nơi có người ở đâu.”
“Tôi không biết gội đầu.”
Vu Phùng Cửu á khẩu nhìn Tống Minh Tuệ, thấy ánh mắt cô long lanh ngước nhìn lên anh.
Vu Phùng Cửu vội lấy tay che mắt lại, vừa xua cô mau thu lại đôi mắt tội nghiệp như những con mèo nhỏ làm nũng ấy.
“Nói lí do thật đi. Lớn từng này tuổi rồi mà còn không biết gội đầu, không sợ bị chê à?”
Tống Minh Tuệ bĩu môi ra, cuối cùng vẫn phải ngừng vòng vo lại: “Tôi không thích ở một mình với một người lạ mặt.”
Vu Phùng Cửu nhướng mày nhìn cô, rồi lại quay đầu nhìn vào ông bác đang lúc lắc cái hông mà nấu ăn ở trong bếp.
Ở trong căn nhà này không có phòng tắm, mà Tống Minh Tuệ lại là phụ nữ, đúng là gay go thật đấy.
“Tôi chỉ gội đầu cho cô thôi. Còn lại thì tự lấy rèm che tự tắm đi.”
“Nếu thế thì anh đứng canh cho tôi đi.”
“Coi chừng cái miệng của cô đấy.”
…
“Nè, nhìn này, tôi có thể tạo ra bong bóng này.”
Tống Minh Tuệ chụm hai tay lại với nhau rồi thổi phù một cái, một chiếc bong bóng bằng bọt dầu gội đầu nổi lềnh bềnh ở trên không trung.
Vu Phùng Cửu đưa tay dúi đầu của cô xuống rồi cáu kỉnh gội sạch đầu cho cô bằng nước.
“Bớt nghịch lại. Đầu để lạnh coi chừng bị nhiễm lạnh bây giờ.”
Tống Minh tuệ hi hi cười, để yên cho anh gội đầu cho mình, một lúc sau khi bọt dầu gội đã được rửa sạch, cô đứng lên rồi bước vào trong cái rèm treo thành một vòng tròn do Vu Phùng Cửu dựng cho, chốc chốc, cứ đang tắm thì cô sẽ ngó cái đầu ra ngoài nhìn một lần để xem xem anh có đang đứng ở đấy canh cho cô không.
“Không được đi đâu đấy.”
“Rồi rồi, tắm nhanh lên.”
Vu Phùng Cửu ngồi ở gần cái rèm treo ấy, nghe những tiếng nước chảy tí tách ở sau lưng, chốc chốc hai vai anh sẽ rùng lên một cái vì nhột, sau mang tai cứ đỏ bừng cả lên.
Vu Phùng Cửu vuốt mặt.
Mẹ kiếp. Tại sao Tống Minh Tuệ có thể thản nhiên nhờ một người đàn ông đứng canh ở ngay bên cạnh chỗ tắm của mình nhỉ?
Vu Phùng Cửu cố để định thần lại, nghĩ về đứa con gái yêu dấu của mình, anh tự nhắc nhở mình phải đứng đắn lên để mai sau làm gương cho nó học tập chứ. Những cái cảm giác đáng xấu hổ kia mai biến ra khỏi đầu của anh đi!
“Không được nhìn trộm đâu đấy.”
“Không thèm nhìn cô.”
Giọng điệu của Vu Phùng Cửu bực tức đáp lại Tống Minh Tuệ, nhưng khuôn mặt của anh cứ đỏ gay lên như bốc lửa, cứ như chột dạ vì bị chọc trúng phải cái suy nghĩ vớ vẩn nào đó ở trong đầu vậy.
Nhìn trộm sao? Ai thèm. Sáu năm qua không động vào nữ sắc anh vẫn sống như bình thường. Làm sao có thể chỉ trong một ngày mà cơ thể nổi lên sự hưng phấn được chứ?
Vu Phùng Cửu nghĩ như vậy ở trong đầu, nhưng chẳng hiểu sao, não anh cứ tua đi tua lại cái cảnh khi anh cởi quần áo của Tống Minh Tuệ ra để băng bó vết thương cho cô. Anh nuốt một ngụm nước bọt rồi len lén quay đầu nhìn ra đằng sau, đối chiếu hình ảnh cơ thể cô với cái bóng ẩn ở đằng sau lớp rèm che kia.
Có một nơi nào đó âm thầm sinh phản ứng.
Vu Phùng Cửu: “……” Không!!!
Vu Phùng Cửu ôm mặt mình, xấu hổ khép hai chân lại với nhau.
Tống Minh Tuệ vừa tắm vừa nghêu ngao hát, hoàn toàn không hề biết rằng có một người đàn ông nào đó vì cô mà đang phải chật vật ở ngoài kia.