Bạch Thời bắt đầu có cảm giác không khỏe rồi.
Tống Minh Uyên không biết suy nghĩ đang cuộn trào trong đầu bạn nhỏ này, xoa xoa tóc cậu: “A Bạch?”
Bạch Thời rúc vào trong chăn: “Không đi, mệt lắm.”
Tống Minh Uyên dò xét vài lần, có lẽ thể năng vẫn chưa khôi phục, lại xoa xoa đầu cậu một lần nữa, xuống nhà bưng cơm lên cùng ăn, rồi chuẩn bị tham gia trận đấu.
Vì vậy Bạch Thời lại mặt liệt rúc vào trong chăn, cố gắng trì hoãn: “Gặp lại.”
Tống Minh Uyên dừng lại một chút, cuối cùng cũng hiểu bạn nhỏ ngốc manh này thấy anh làm quá ác nên giận dỗi đây mà, đáy mắt Tống Minh Uyên lóe lên nét vui vẻ, bước tới hôn cậu: “Nghỉ ngơi xong rồi nhớ đến trường tìm anh.”
“… Ừm.”
Tống Minh Uyên nắm lấy cằm cậu dịu dàng triền miên một lát, lúc này mới rời đi.
Việt Tu đã sớm ăn sáng xong cùng Tri Nguyên thú, nhưng anh tạm thời chưa đi làm mà ngồi trong phòng khách chờ đợi, lúc này thấy Tống Minh Uyên ra ngoài liền chạy lên lầu xem, sau đó lại gặp cảnh em trai nhà mình co lại thành một nhúm nhỏ rất chi là tội nghiệp, bộ dạng bị chà đạp thảm thiết. Việt Tu trầm mặc vài giây, không nhịn được mà giáo dục: “Anh biết em thích cậu ta, nhưng em mới mười bảy tuổi, đang tuổi lớn, phải tiết chế một chút.”
Thực ra em hoàn toàn không có việc gì, anh nghĩ sao? Cấp SS đó, trước kia còn chưa nghe nói tới được không? Thể năng của cấp độ này quả thực không còn ở phạm trù bình thường nữa rồi. Bạch Thời yên lặng nhìn anh, kéo hai quả trứng đồ chơi vào trong chăn, duỗi móng vuốt ôm, yên tĩnh hai giây, nói: “Em hiểu.”
Việt Tu: “…”
Việt Tu dở khóc dở cười, cuối cùng không nói gì nữa, dặn cậu có chuyện gì cứ tìm quản gia, sau đó xuống lầu đi làm.
Dinh thự chìm vào yên tĩnh, Bạch Thời nằm trên giường một lát, đang do dự có nên tới trường hay không, chợt nghe cửa phòng bị ai đó gõ, âm thanh của quản gia đồng thời vang lên: “Tiểu thiếu gia, công chúa Lilisa đã đến.”
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, nói câu dạ, đứng dậy mặc quần áo, nhanh chóng đi ra mở cửa.
Quản gia thông báo xong thì đi xuống chuẩn bị tiếp đón khách, lúc này thấy Bạch Thời đi xuống lầu liền cùng Lilisa nhìn qua, sau đó gần như cùng giật mình. Mặc dù người trước mắt vẫn mang theo hương vị và hình dáng quen thuộc ấy, nhưng cảm giác lại thay đổi rất nhiều, vô cùng hấp dẫn, khiến cho người ta không tự chủ được chỉ muốn nhìn thêm vài lần.
Quản gia biết gene của tiểu thiếu gia đã được tháo niêm phong, chỉ là bây giờ ông mới nhìn thấy người mà thôi, sau khi giật mình thì lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cố nén kích động và kiêu ngạo trong lòng, rót cho thiếu gia nhà mình một chén hồng trà.
Bạch Thời ngồi xuống, nhìn Lilisa, lễ phép chào hỏi.
Lilisa vừa hoàn hồn: “Làm sao cậu…”
“Hả?” Bạch Thời phản ứng một lát, đoán chừng là nói gương mặt của cậu, nhưng theo như ba mẹ nói thì chuyện cậu bị niêm phong gene rất ít người biết, liền suy nghĩ một lát, trả lời rằng trong cơ thể có độc, vừa mới trị liệu xong.
Lilisa đã hiểu, lại nhìn Bạch Thời vài lần, tươi cười nói chuyện phiếm với cậu: “Cậu ở nhà một mình à? Không có việc gì làm sao?”
“Ừ.”
“Thế à, thế thì tớ tới đúng lúc rồi.” Lilisa cười dịu dàng, “Trước kia tớ đã hứa sẽ dẫn cậu đi dạo quanh đế đô, cậu có đi không? Hướng dẫn du lịch miễn phí đó.”
Bạch Thời hơi chần chừ, vô thức muốn từ chối, nhưng cậu vừa thừa nhận mình đang rảnh, bây giờ mà từ chối thì không ổn lắm, nghĩ nghĩ liền hỏi: “Học viện Hoàng Gia đang tổ chức thi đấu, cậu có muốn đi xem không?”
“Nếu cậu muốn thì chúng ta có thể đi.” Lilisa suy nghĩ vài giây, tốt bụng trả lời, “Thế này đi, bên đó thi đấu cả ngày, chúng ta đi dạo trước, tớ dẫn cậu đi làm quen hoàn cảnh, sau đó chúng ta lại đi xem so tài, cũng đúng lúc có thể tìm anh tớ.”
Bạch Thời không tiện phản đối, đứng dậy đi theo.
Đế đô cực kỳ phồn hoa, từng tòa cao ốc san sát nối tiếp nhau, cao vút tới tận trong mây, thậm chí đứng dưới mặt đất nhìn lên còn không thấy đỉnh. Lilisa nói lời giữ lời, không dạo phố mà dẫn cậu tới mấy câu lạc bộ và khu vui chơi cao cấp, kiên nhẫn giới thiệu đại khái về dịch vụ ở đây, nói rằng nếu bình thường mà chán thì có thể đến chơi, vấn đề an toàn và giữ bí mật cực kỳ tốt.
Bạch Thời cảm thấy không tệ, nhẹ gật đầu, sau đó đi cùng cô tới mấy nhà hàng nhỏ rất có cá tính, chỉ có điều bây giờ không phải là giờ ăn trưa, cho nên hai người đứng ngoài không vào.
“Nhà hàng này có nhiều món ngon lắm.” Lilisa nói, “Tớ thường xuyên đến đây với bạn, nếu như cậu không vội xem so tài, thực ra chúng ta có thể ăn trưa ở đây.”
Bạch Thời nghĩ thầm hôm nào có thể rủ đại ca với đám tiểu Tả tới đây ăn thử xem sao, lại ừ một tiếng, cảm thấy thu hoạch tương đối khá.
“Nhà hàng thì chỉ có mấy chỗ này thôi, ngoài ra còn rất nhiều chỗ ăn vặt, có điều hơi xa, hôm nào tớ sẽ dẫn cậu tới.” Lilisa mỉm cười nhìn Bạch Thời, “Tớ còn biết rất nhiều nơi thú vị nữa, từ từ sẽ dẫn cậu tới dạo chơi, cậu có cảm thấy hứng thú với cái gì không?”
Bạch Thời nghĩ thầm ngoại trừ cơ giáp ra thì hình như cậu không có năng khiếu gì hết, ngay sau đó lại chợt nhớ tới một sự kiện: “Tớ vẫn chưa đi thi lấy chứng nhận cơ giáp sư, làm sao để tham dự?”
“Cậu lợi hại như vậy mà vẫn chưa có chứng nhận à?” Lilisa mỉm cười, không nén nổi tò mò, “Đi thôi, tớ dẫn cậu đi, với thực lực của cậu chắc chắn sẽ thi xong ngay ấy mà, cậu muốn thi thấp, trung hay cao?”
Bạch Thời lên tiếng đáp lại, đi theo cô lên xe.
Điểm này thì cậu có biết, khoa học kỹ thuật ở thế giới này cực kỳ phát đạt, đã thế cơ giáp quá phổ cập và cũng rất được hoan nghênh, bởi vậy chứng nhận cơ giáp sư khác với bằng lái xe trong thế giới thật, không cần chờ đợi quá lâu, chỉ cần qua được kỳ thi là có thể lấy chứng nhận, rất nhanh và tiện.
Họ tới trung tâm kiểm tra lớn nhất đế đô, hình như vì bây giờ kỳ nghỉ hè, nơi này có rất nhiều thanh thiếu niên, tất cả đều đang xếp hàng. Hai người nhận được số, yên lặng chờ đợi, đúng lúc này bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói, trong âm thanh mang theo sự vui vẻ mơ hồ: “Lilisa?”
Hai người nhìn sang, thấy bên tay trái có năm sáu người cả trai lẫn gái, đều mặc theo kiểu học sinh, nam sinh đi đầu cười nói: “Trùng hợp thế, cậu cũng ở đây.”
Lilisa nở nụ cười, giới thiệu sơ qua cho bọn họ. Bạch Thời nghe nói là bạn học, liền gật đầu với những người này.
Mấy người trước mặt đã sớm chú ý đến Bạch Thời, bởi vì người này sở hữu bộ dạng quá đẹp, mấy nữ sinh cũng không kiềm chế nổi mà nhìn thêm vài lần, ánh mắt nam sinh thì mang theo chút dò xét, trên thực tế nam sinh dẫn đầu còn nhìn cậu đầy bắt bẻ, cố ý chào hỏi.
Bạch Thời nhạy bén phát hiện ánh mắt người này mang theo địch ý, phản ứng vài giây, nhìn Lilisa lại nhìn người nọ, chẳng lẽ đây là một pháo hôi muốn cướp em gái với nam chính? Mẹ nó, tốt nhất là tụi bây đừng có gây sự đó nha, ông đây hành hạ tụi bây xong cũng đâu có được ban thưởng, mọi người đã trưởng thành rồi, biết không?
_________________