– Trĩ Hổ thực sự hung mãnh như vậy, ngay cả hài tử Y Y kia cũng không thể áp chế được sao?
– Áp chế không được cũng không thành vấn đề. Thư gia đảo phải thuộc về Trữ gia chúng ta rồi, chẳng lẽ phải sợ một tiểu nhi mới mười ba tuổi như hắn hay sao?
– Hừ hừ, trước kia cầu thân với bọn họ, cư nhiên dám cự tuyệt trực tiếp. Sau này chiếm đoạt Thư gia đảo, phụ tử bọn họ chính là nô bộ của Trữ gia chúng ta, ai bảo bọn chúng không biết tốt xấu.
…
– Tương lai thiên địa cùng đồng lực, anh hùng đi xa không tự do. Cái dũng của thiếu niên, huyết khí phương cương, chỉ là nhất thời. Nếu như vận khí không tốt, dù là nhân vật thiên tài hơn nữa cũng phải ôm hận ngã xuống…
Trong phòng ở, Trữ Y Y đọc hồi âm của gia gia gửi lại, đầu lông mày vẫn trói chặt rất lặng yên xòe ra.
– Vẫn là ánh mắt gia gia độc đáo a! Không tồi, Sở Vân hắn phát triển như thế nào đi nữa, căn cơ chân chính vẫn là Thư gia đảo. Nếu như Thư gia đảo trở thành phân đảo của Thư gia, Sở Vân lúc đó cũng chỉ là nô bộc của Trữ Y Y ta mà thôi. Ha ha ha, lúc này nguy cơ muối biển, chính là con đường cuối cùng của Thư gia đảo!
Cầm trong tay bức thư, liên tục đọc lại ba lần, trong lòng Trữ Y Y vui sướng, chỉ là nàng cảm thấy có chút nghiện, không ngừng được đọc thêm hai lần.
…
– Luyện chế thành rồi?
Nhan Khuyết nhìn viên đan dược trong tay Sở Vân, tâm tình có chút kích động. Hắn trí kế hơn người, tự nhiên lý giải được giá trị thật lớn của viên đan dược này.
Viên đan dược này, giống như viên đan. Thân đan màu trạm lam, trên da đan thường thường lóe lên ba đạo hàn quang, giống như lưu tinh trên bầu trời, có ý vị thiên mã hành không, rất tự nhiên mà vậy.
Đây chính là đan y đạo vận, hơn nữa theo thủ ấn luyện đan Bát Đoạn Cẩm của Sở Vân tiến bộ, đã tới trình tự ba đạo vận, hiệu quả mã hóa càng thêm rõ rệt hơn nhiều.
Sở Vân nhìn đan dược trong tay, thân tình không quá xác định:
– Ta cũng không biết hiệu quả như thế nào, lợi dụng thủ ấn Bát Đoạn Cẩm, có thể khiến hình thái của viên đan dược này xảy ra biến hóa. Trước tiêu hao một viên, thử xem hiệu quả của nó.
Nguyên bản đan dược trị liệu dịch bệnh Bích Lạc Hải Đái chính là hình thái bột phấn, hiện tại đã ngưng tụ thành một viên tròn. Trong lòng Sở Vân cũng buồn bực, phỏng chừng là do duyên cớ thủ ấn luyện đan Bát Đoạn Cẩm.
Rầm rầm…
Ngay sau đó, bỗng nhiên cửa phòng bị một người phá ra, Kim Bích Hàm đứng trước cửa, thần tình lo lắng, có chút thở hồng hộc:
– Đan dược, người khác cũng luyện chế thành đan dược trị liệu dịch bệnh rồi! Hơn nữa đã thu được thư viện thừa nhận, xong học phân nhiệm vụ!
Ngay lúc Sở Vân vừa mới luyện chế thành công đan dược, Kim Bích Hàm đã đẩy cửa tiến vào, báo cho hai người biết trong Thiên Ca Thư Viện cư nhiên có người giành trước một bước, luyện chế được giải dược trị dịch bệnh. Đồng thời còn thu được tán thành, đã có học phân ban thưởng.
– Làm sao vậy, lời ta nói vừa rồi hai người không nghe thấy sao? Còn giữ bộ dáng thờ ơ như vậy?
Kim Bích Hàm dùng ngữ khí hơi oán giận nói. Chuyện tình diêm trường, Sở Vân không lừa gạt nàng, đối với chuyện tình Thư gia đảo, Kim Bích Hàm cũng tìm được một phần cộng minh trong đó, bởi vậy rất để bụng đối với chuyện này.
Khóe miệng Sở Vân nhếch lên, cười thành tiếng.
Kim Bích Hàm nhịn không được tặng cho hắn một cái mắt trắng thật to:
– Ngươi còn cười?
Trên mặt Nhan Khuyết cũng xuất hiện nụ cười, giải thích nói:
– Nếu chỉ luận về đan dược có thể trị được dịch bệnh, loại đan thuật trình độ này, ta cũng có thể làm được. Nhưng mà luyện đan, không chỉ chú ý tới hiệu quả đan dược có được hay không, mà còn phải xét tới thành phẩm.
Kim Bích Hàm sửng sốt, hình như có sở ngộ.
Sở Vân nói tiếp:
– Huynh cho rằng trong toàn bộ Chư Tinh Quần Đảo không có bất cứ luyện đan sư nào luyện chế ra được đan dược trị thành công dịch bệnh Bích Lạc Hải đái sao?