Lâm Chấn Anh thở dài một cái, nhìn vào lưỡi đao ấy mà nói.
– ” đao của ngươi tuy tốt, nhưng không có tác dụng trừ tà. Ta dẫn ngươi vào đây để lát nữa đánh vào trong kia nếu thấy tên bạch y đó thì mau đưa hắn chạy trốn , ta sẽ mở đường máu cho “
Hải nghe vậy thì khẽ gật đầu. Lâm Chấn Anh nhìn hai quỷ xương mà nâng mộc kiếm lên, thủ thế.
– ” chỉ là hai quỷ binh thôi, cũng đơn giản. Cái ta lo lắng là bên trong kia có gì? Ngươi phải hết sức cẩn thận “
Hải cũng nâng đoản đao thủ thế, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Lúc này hai bộ xương kia lại không tấn công mà lẳng lặng đi ra cổng canh gác, xem ra không muốn cho bọn họ rời đi. Cả hai nheo mắt đăm chiêu, chợt có tiếng nói âm u khiến cả hai giật mình.
– ” hai vị khách quý, đã lâu không có người ghé thăm trang viên, thật hân hạnh “
Hải phu xe và đạo sĩ giật mình quay lại. Từ phía trong trang bước ra một bộ xương trắng với chiến giáp của võ tướng, thắt lưng đeo một thanh kiếm còn nguyên trong vỏ, xem chừng lúc còn sống là một tướng quân. Hắn bước tới họ, tà khí cuồn cuộn quanh người. Hải phu xe giật mình lùi lại mà nói.
– ” này… này… không phải chứ? Cái thứ sức mạnh này là…”
Lâm Chấn Anh méo mặt gật đầu.
– “phải, ta biết. Là võ sư “
Một quỷ cốt võ sư ư? Quỷ cốt khác với rối thi. Rối thi là con rối do đạo sĩ điều khiển, còn quỷ cốt này chính nó tự có ý thức của nó. Nói trọng điểm quỷ cốt trước mặt, nó là một võ tướng bị chết, do oán niệm quá lớn linh hồn không siêu thoát mà hóa thành ma rồi tiến hóa thành quỷ. Con quỷ này suy nghĩ và kiếm kỹ không khác gì một võ tướng cả, và cái sự bất tử của quỷ càng khiến nó lợi hại hơn. Hải run rẩy chỉ đao về phía con quỷ mà lắp bắp.
– ” vậy… vậy ra ngươi chính là tên võ tướng sở hữu trang viên này mà dân chúng đồn đại đó sao?”
Quỷ tướng vẫn điềm tĩnh bước tới không một chút phòng bị, khẽ lắc đầu.
– ” bổn tướng không phải là chủ của trang viên này, mà chỉ là một trong hai thuộc hạ phục vụ chủ tướng mà thôi”
Một trong hai thuộc hạ? Vậy là vẫn còn một con quỷ tương đương thế này? Và… và… cái con quỷ “chủ tướng ” kia là sao? Chỉ nghĩ đến đã cảm thấy ớn lạnh. Lúc này quỷ tướng quay người đưa tay tư thế mời khách mà nói.
– ” hôm nay là một ngày trọng đại, vừa hay có hai vị khách ghé thăm. Chủ tướng cảm thấy đây là ý trời nên có lời mời hai vị vào trong. Xin mời”
Hai người nhăn nhó nhìn nhau. Đứng trước bọn họ là một con quỷ cấp võ sư. Lâm Chấn Anh thì chỉ là võ thượng, lại đang bị thương chưa hồi phục, đánh nhau tất bại. Lại nhìn sang Hải phu xe, dù kỹ năng có tốt thì cũng không có kỹ năng đánh với ma quỷ nên xem như không có tác dụng gì. Vậy nên lời mời này không thể từ chối rồi, đành phải đi theo. Tướng quỷ đi trước, hai người họ đi sau. Bước vào trong sân viên thì càng há hốc mồm hơn khi trước mặt là hai hàng lính đứng hai bên lên tới 20 tên , mà tên nào tên nấy bốc ra quỷ khí cấp võ thượng. Lâm Chấn Anh và Hải phu xe toác mồ hôi trán nhìn nhau. Mỗi tên võ thượng trước mặt đều cùng cấp độ và mạnh hơn con rối thi lúc sáng mà Lâm Chấn Anh đánh . Một con rối đã khó ăn được rồi, bây giờ một lúc 20 tên quỷ chiến binh thế này, lại cả con quỷ tướng bên cạnh nữa chứ. Thật sự tuyệt vọng.
Bọn họ bước vào trong sân, đứng giữa hai hàng lính, lúc này dưới ánh trăng tròn nhìn thấy bộ bàn ghế đá và một tên bạch y đang nằm ngủ. Cả hai nheo mắt, ” không phải là bị làm thịt rồi đó chứ?”
” Két…” Một tiếng động vang lên. Hai người họ nhìn về phía tiếng động thì lại giật mình khi thấy một tên tướng quỷ cấp võ sư nữa đang mở cửa, vậy tên này là tên thuộc hạ thứ hai mà tên thứ nhất vừa nói đến. Tuyệt vọng càng thêm tuyệt vọng. Cánh cửa chính điện mở ra một cỗ uy áp u ám xuất hiện, một quỷ cốt với bộ chiến giáp oai phong với thanh kiếm đeo ở thắt lưng bước ra. Từng bước đi của hắn đều tỏa ra sức mạnh của cái chết, cỏ cây bên cạnh cũng bị thứ sức mạnh đó làm khô héo. Cả hai người run lên vì sợ.
– ” a…a…a… là võ vương, thật sự là võ vương”
Ở võ giới, nếu người đi theo nghiệp binh mà đạt cấp độ võ vương thì đều là thượng tướng trong quân, quyền cao chức trọng. Quỷ cốt này toả ra ma khí cấp võ vương chắc chắn lúc sống là thượng tướng quân. Bước chân quỷ cốt dừng lại, một quỷ cốt khác bưng ghế ra cho hắn. Tên chủ quỷ nhẹ nhàng đặt cái bàn tọa chỉ còn xương của hắn xuống mà rên rỉ.
– ” a.a..a…ta già rồi, cả ngồi cũng khó khăn nữa “
Lâm Chấn Anh và Hải phu xe liếc nhìn nhau, ” ngồi thì khó khăn chứ vung kiếm giết người chắc nhanh lắm ” . Hai tên tướng quỷ liền đến đứng sau lưng bảo vệ tên chủ quỷ của mình. Tên chủ quỷ gỡ thắt lưng kiếm của mình đặt sang bên cạnh, dựa lưng vào ghế mà thở dài trong tưởng tượng ( bộ xương làm gì có phổi mà thở dài?) .
– ” a.a..a… ta ở đây cũng khá cô đơn, tưởng rằng cô độc mãi mãi thì hôm nay lại có khách quý viếng thăm, trong lòng vô cùng vui sướng. Nếu tiếp đón không chu đáo, xin hai vị thứ tội cho”
Cái gì mà chu đáo với thứ tội chứ? Thức ăn của quỷ chỉ có một, đó là sinh khí của người sống. Hai người họ bây giờ không khác gì món ăn cho lũ quỷ, vậy sao còn bày trò đón tiếp như vậy , chẳng lẽ có âm mưu gì? Cái này rõ ràng là chơi trò mèo vờn chuột. Khốn nạn, thật sự khốn nạn.