1. Gói Hết Sự Dịu Dàng Của Trời Đất Gửi Cho Chị
2. Không Phải Ánh Trăng
3. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
4. Chiều Hư
=====================================
Khúc Yên bị chọc tức:”Anh..”
Lục Thành được một phen cười sảng khoái, quay qua định hỏi anh nhưng vẫn chưa mở miệng. Thẩm Tây Thừa liếc Lục Thành một cái, anh ấy lập tức ngậm miệng lại.
Ánh mắt này vô cùng rõ ràng. Là cảnh cáo.
Lục Thành không dám lên tiếng nhanh chân chào Thẩm Tây Thừa rồi chạy đi mất. Khúc Yên ngước lên nhìn bên cạnh, buồn cười nói:”Chú có bị mù không?”
Anh dùng giấy gõ nhẹ lên đầu cô:”Tập trung vào.”
Cô mở laptop, lẩm nhẩm trong miệng:”Em cũng đâu phải nhân viên của chú đâu.”
Anh cũng không bị điếc, nhéo lỗ tai cô khiến Khúc Yên phải hối hận nhận lỗi:”Úi úi. Đại..đại ca tha cho em đi. Biết..biết sai rồi..!”
Anh trước đó đã bị hai tên kia chọc giận đã có tâm tình không tốt, một người dòm ngó cô bạn gái nhỏ của anh, một người chê anh bị mù. Còn thêm bạn gái nhỏ cứ không ngừng trêu chọc anh, thật sự khiến anh tức giận lại càng thêm giận.
Khúc Yên sửa lỗi và đánh lại nguyên bài cũng là khoảng 30 phút sau, cô duỗi cái lưng ra sau xém chút nữa là té bật ngửa ra đằng sau rồi, Thẩm Tây Thừa vẫn là nhanh nhẹn giữ chặt ghế nên Khúc Yên mới tránh được một kiếp là đầu bị đập xuống sàn.
Cô ngồi không rảnh tay lục lội đồ trong ngăn tủ phía trên chân bàn của anh, bên trong có một tấm ảnh. Khúc Yên tiện tay cầm lên xem. Tấm ảnh tuy đã hơi cũ theo thời gian nhưng vẫn được giữ sạch sẽ nên chân dung vẫn còn rõ ràng.
Cô nhìn ra người trong là ai, trong đó có 3 người chàng trai trẻ mặc trên người đồ tốt nghiệp cấp 3 chụp ngay cổng trường Trung Học Phổ Thông Tam Trung.
Cô nhìn rồi cũng nhận ra, bên trái là Bạc Kiêu. Khi còn trẻ anh ấy để tóc húi cua giống như đi quân sự mới trở về.
Còn bên phải là một người chàng trai trẻ với nụ cười rạng rỡ trên môi, đôi mắt hoa đào để mái che trán vô cùng tuấn tú.
Khúc Yên kinh ngạc.
Chàng trai này..là cha cô.
Còn chàng trai đứng ở giữa lợi thế về chiều cao, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, tuy không sắc bén nhưng bây giờ nhưng vẫn nhìn ra một chút khí chất nghiêm nghị của thời điểm đó. Gương mặt đẹp trai hệt như nam thần, mái tóc chia 7/3 che đi hàng chân mài kiếm sắc sảo, gương mặt cười nhẹ một cái nhìn thẳng vào ống kính cũng nhu hoà hơn rất nhiều.
Thì ra Bạc Kiêu nói không sai, Thẩm Tây Thừa thời trẻ rất đẹp.
Bạc Kiêu và Ôn Thành Uy không đội nón tốt nghiệp mà cầm nó trên tay. Ngược lại là anh, Thẩm Tây Thừa đứng ở giữa cân bằng cả hai, nón tốt nghiệp đội lên đầu, chính là bộ dáng chính trực đường hoàng.
Đúng là thanh xuân, rất hồn nhiên và vui vẻ.
”Thấy tôi thế nào?” Một hơi thở nóng thổi vào tai cô.
Khúc Yên giật mình xém thót tim, nhìn qua là thấy anh đang choàng tay qua thành ghế mình. Cả người nghiên hẳn về phía cô.
Chỉ cách môi cô một khoảng nhỏ, nếu không cẩn thận thật sự có thể đụng trúng.
Cô vuốt tim, sau đó chỉ người chính giữa:”Đây là Thẩm Tây Thừa sao?”
Anh vui vẻ gật đầu:”Ừ.”
Sau đó ngón tay cô chuyển từ bức ảnh đến ngực anh:”Nếu trong ảnh là Thẩm Tây Thừa. Vậy anh là ai?”
Thẩm Tây Thừa:”…”
Khúc Yên bật cười thành tiếng:”Lúc đó chú đẹp thấy đấy. Giờ vẫn rất đẹp trai.”
Là đàn ông mà, nghe người mình thích khen mình thì sao mà có thể kiềm được sự kích thích vui vẻ được.
Cô vỗ vai anh nói thêm:”Chú cũng qua tuổi thiếu niên rồi, chú ý sức khoẻ đấy nhá.”
Anh hít sâu híp mắt lại, bình tĩnh nói:”Chưa biết ai đi trước ai đâu.”
Nụ cười Khúc Yên bỗng nhiên trở nên cứng ngắt, rồi từ cứng ngắt bỗng tắt ngúm.