Cậu ta có thể hiểu vì sao bọn họ làm vậy, cũng không phải vì lo Mộ Nhất Phàm lại giở thủ đoạn gì.
Chiến Bắc Thiên nói: “Mao Vũ, cậu đi phân phó, bảo những người khác chuẩn bị một chút, hai ngày nữa chúng ta sẽ rời thành K.”
Tôn Tử Hào ngạc nhiên nói: “Nhanh như vậy đã rời thành K? Nhưng mà, người của chúng ta còn chưa huấn luyện tốt mà.”
“Có thể vừa đi vừa đánh tang thi, kiếm vật tư, làm huấn luyện, không nhất thiết phải ở lại thành K, tốt nhất là tầm một tháng sau quay trở về thành B.” Chiến Bắc Thiên nói.
“Vâng.”
Nói rồi Chiến Bắc Thiên hỏi Mao Vũ: “Chuyện tôi sai Ngô Tịnh Hằng và Vu Hòa giám sát Dung Tuyết thế nào rồi?”
Mao Vũ trả lời: “Dạo này cô ta an phận hẳn ra, nhưng mà gần đây có một cô gái trẻ hay tới tìm cô ta, nghe nói là đồng hương, thế nhưng đám Hạ Tiểu Tiểu lại nói chưa từng gặp cô gái trẻ tuổi kia bao giờ.”
“Nhóm Ngô Tịnh Hằng có thể điều tra ra cô gái kia là ai không?”
“Điều tra rồi ạ, là một người bình thường, không có điểm gì khả nghi, mỗi lần tới tìm Dung Tuyết đều mang hoa quả hoặc đồ ăn vặt cho Dung Tuyết.”
Chiến Bắc Thiên chau mày: “Tiếp tục giám sát đi.”
“Vâng, giờ em đi báo cho những người khác, bảo mọi người chuẩn bị rời đi.”
“Ừ.”
Mao Vũ và Tôn Tử Hào đi rồi, Chiến Bắc Thiên cũng đứng dậy rời khỏi đại sảnh, đi về phòng tìm Mộ Nhất Phàm.
Mộ Nhất Phàm đang buồn chán ngồi trên giường chơi đồ chơi trí tuệ, thấy Chiến Bắc Thiên quay về, liền cao hứng vẫy tay về phía Chiến Bắc Thiên, muốn hắn giúp xem lắp ráp món đồ chơi trí tuệ này thế nào.
Chiến Bắc Thiên nhìn anh khôi phục lại vẻ bình thường, cuối cùng trái tim cũng yên tâm trở lại, vốn hắn muốn quở trách anh về hành vi lơ đãng ngày hôm nay, nhưng vừa nhìn thấy nụ cười tươi rói của anh, liền ném chuyện này ra sau đầu.
“Chiến Bắc Thiên, khi nào thì chúng ta rời thành K?” Sau khi lắp đồ chơi trí tuệ xong, Mộ Nhất Phàm hỏi như vậy.
Chiến Bắc Thiên nhìn anh: “Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
“Tôi muốn mau mau về thành B, về gặp bố tôi.” Nói tới đây, Mộ Nhất Phàm bật cười ha hả: “Tôi muốn dắt cháu trai về dọa ông ấy.”
Chiến Bắc Thiên bị nụ cười của anh ảnh hưởng, khóe miệng cũng cong lên: “Nếu bố cậu hỏi, sao thằng bé không giống cậu, cậu định trả lời thế nào đây? Bố cậu cũng từng gặp tôi rồi, ông ấy vừa nhìn thằng bé liền biết không phải của cậu.”
Mộ Nhất Phàm khó xử, suy nghĩ một chút, bèn nói: “Anh nói xem trước khi nói cho ông ấy chuyện cháu trai, tôi có nên cho ông ấy uống thuốc hạ huyết áp không?”
Nói thật là, anh rất lo nếu nói bé con là do chính anh sinh ra, bố anh sẽ không chịu đựng được.
Nhất thời Chiến Bắc Thiên bị anh làm cho dở khóc dở cười.
Mộ Nhất Phàm tức giận lườm hắn một cái: “Anh cười cái gì mà cười? Anh tưởng anh thì khá hơn tôi chắc? Anh nên nhớ bố tôi mới khoảng năm mươi, còn chịu được kích thích, còn anh thì sao? Anh còn có ông nội kìa, ông ấy.. chắc cũng phải tám mươi rồi nhở? Anh chắc chắn không cần chuẩn bị một đống thuốc trợ tim chứ?”
Chiến Bắc Thiên tức giận gõ trán anh.
Mộ Nhất Phàm vội vã tránh tay hắn ra, nói: “Chiến Bắc Thiên, tôi nhắc cho anh rõ, nếu anh dám nói Kình Thiên là do anh với người khác sinh ra, ông đây sẽ không tha cho anh!!!”
Mịa nó!
Anh trải qua trăm cay nghìn đắng mang thai gần hai tháng mới sinh được con ra, nếu như thằng bé trở thành con của Chiến Bắc Thiên với người khác, anh không nuốt trôi cơn tức này.
Trong mắt Chiến Bắc Thiên đong đầy ý cười mà nhìn anh: “Vậy cậu muốn tôi nói với ông nội mình, đứa bé này là tôi với ai sinh ra đây?”
“Đương nhiên là với tôi….”
Đột nhiên Mộ Nhất Phàm im bặt lại.
Tuyệt đối không được nói như vậy, nếu chuyện anh sinh con truyền ra ngoài, anh không còn mặt mũi nào để ở lại thành B mất.
Nhưng mà, nếu không nói như vậy, người khác sẽ không tin bé con có quan hệ với anh, dù cho bé con mang họ Mộ, tất cả mọi người cũng sẽ cho rằng là của Chiến Bắc Thiên cùng người khác sinh ra.
Mộ Nhất Phàm vừa nghĩ tới đây, trong lòng liền vô cùng khó chịu.
Chiến Bắc Thiên nhìn anh băn khoăn mếu cả mặt, giơ tay lên xoa xoa đầu anh: “Đừng suy nghĩ nhiều, đợi quay trở lại thành B rồi bàn sau, giờ chúng ta xuống dưới nhà ăn đã.”
Mộ Nhất Phàm thở dài thườn thượt, đứng lên, theo Chiến Bắc Thiên ra khỏi phòng.
Lúc đi xuống tầng sáu, hai người trông thấy Dung Tuyết thân thiết ôm vai Dung Nhan và bà Dung rời khỏi phòng.
Bà Dung vừa nhìn thấy Chiến Bắc Thiên, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn, liền kéo Dung Nhan đi tới: “Chiến thiếu tướng.”
Dung Tuyết đứng phía sau bĩu môi.
Chiến Bắc Thiên trông thấy họ, gật đầu, nhạt giọng nói: “Xuống dưới nhà ăn.”
Vốn bà Dung còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Mộ Nhất Phàm cũng ở đây, liền thấy khó xử, không khỏi nhớ tới chuyện con gái út mình làm, cho nên không nói gì nữa, dẫn hai cô con gái xuống dưới nhà.
Xuống đến căn tin, năm người gặp Hướng Quốc từ bên ngoài trở về.
“Lão đại, em có một tin quan trọng cần báo với anh.”
Chiến Bắc Thiên không thể làm gì hơn là kéo Hướng Quốc đi tới góc phòng, đoạn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Em nghe lão Lý nói, giờ bên ngoài đang đồn ầm lên rằng dị năng giả là bị tang thi giết.”
Chiến Bắc Thiên cau mày lại: “Lão Lý có biết chuyện này do ai truyền ra không?”
“Ông ấy cũng không biết, nói chung là chuyện này đột ngột loan ra.”
Chiến Bắc Thiên thấy càng ngày càng nhiều người vào ăn, bèn nói: “Đợi ăn cơm xong rồi bàn chuyện này sau.”
“Vâng.”
Hai người đi vào căn tin, chuẩn bị lấy cơm ăn, liền thấy đột nhiên Dung Nhan bị một người đụng phải, sau đó một cây bút từ trong túi quần rơi ra.
Dung Tuyết ở phía sau thấy vậy liền nhặt lên: “Chị, đồ của chị rơi ra à? Ơ chị, đây là bút ghi âm mà? Sao chị lại có cái này.”
Cô ta liền ấn nút bấm xuống, sau đó, trong bút ghi âm phát ra giọng một người đàn ông: “Nhất Phàm, có chuyện này mình không biết có nên hỏi cậu hay không.”