“Chân của ta…”
Tốc độ tiến công của đám hải tặc bị áp chế rõ ràng, thế nhưng chẳng mấy chốc, sau những tiếng kêu la và mắng chửi, đám dân liều mạnh quanh năm liếm máu trên lưỡi đao này lại lần nữa xông lên.
Đám hải tộc nhanh chóng vọt lên tường thành, Phương Thông hô lớn: “Cung tiễn thủ lui về sau, bộ binh lên, mang theo đá và dầu hỏa”.
Khi hải tặc dựng thang chuẩn bị leo lên tường thành, vô số đá cùng dầu hỏa từ trên cao ném xuống, tiếp đó là vô số bó đuốc đã châm lửa, dưới tường thành lập tức vang lên tiếng quỷ khóc sói gào.
“Ngu ngốc, đám người Trung Nguyên này chỉ biết sử dụng mấy cái thủ đoạn hèn hạ đó, không dám chính diện đối chiến cùng võ sĩ Phù Tang ta”, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang mắng to.
“Bổn Nguyên Quân, xem ra Hắc Kỳ Quân quả thật có điều cổ quái, tên mà bọn họ bắn ra lại có thể phát nổ, rất nhiều huynh đệ của chúng ta đã bị nổ chết, phải mau chóng phá thành, bằng không chúng ta không thể đối phó được với cung tiễn thủ của bọn họ”, Kế Chư nói.
Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang cười ha hả và nói: “Ha ha, may mà ta đã sớm chuẩn bị”.
Nói xong, hắn ta lệnh cho mấy tên phía sau đẩy ra mấy khẩu đại bác: “Đây là đại bác mà chúng ta tháo xuống từ trên thuyền hải tặc, chuyên dùng để đối phó với cổng thành đấy”.
Tuy đại bác ở thời đại này không gây ra sát thương trên diện rộng, nhưng lại được lưu hành rất rộng rãi trong các trận chiến trên biển, bởi vì chỉ cần dùng nó bắn thủng thuyền của đối phương là được.
Trên tường thành Phủ Ninh, một thiên hộ chỉ về phía xa, nói: “Phương đại nhân, nhìn kìa”.
Phương Thông nhìn theo phía đó.
Hỏa pháo, bọn chúng có hỏa pháo, không ổn, Phương Thông vội hét lớn: “Lập tức cho binh sĩ ra cổng thành, dùng đá và ván gỗ chặn kín cổng cho ta”.