“Có chuyện gì?”
“Tôi…….tôi tới đây muốn nói một chuyện……..” Đột nhiên giọng nói Châu Ái Nghi rung lên đột ngột, ấp a ấp úng nói từng chữ khó khăn.
Giống như không nói nỗi nữa Châu Ái Nghi che miệng mình lại, dần dần trên đôi mắt xuất hiện ánh nước. Lạc Ân Nghiên nhìn thấy cô có chút không hiểu, không hiểu tại sao Châu Ái Nghi tới tìm mình lại khóc như vậy.
Không lẽ……..
Châu Ái Nghi không kiềm được khóc lên, đôi vai mệt mỏi run rẩy cực độ.
“Cô…….cô có thể tới gặp Âu Thành Triệu lần cuối được không……..hức…….nó…….”
Lạc Ân Nghiên sau khi nghe xong câu nói hoang đường này thì giật mình không ít. Tại sao đang yên đang lành lại đến gặp lần cuối. Chẳng phải cô đã ra kèo với Âu Thành Triệu rồi sao? Không lẽ tên đó vẫn chưa hiểu mà tiếp tục làm điều dại dột?
Vô số câu hỏi liên tục được đặt ra trong đầu Lạc Ân Nghiên nhưng cô không hỏi, chỉ im lặng, ánh mắt như muốn ra hiệu cho Châu Ái Nghi biết là mình không hiểu cô ta đang nói gì.
Châu Ái Nghi cũng không ngừng lại mà tiếp tục kể lể mọi việc.
“Thằng nhóc đó…….thật ra trong lúc nó được Lê phu nhân đưa ra ngoài đi dạo…….lúc nào nó cũng cầm theo bức ảnh của cô và hộp nhẫn gì đó mang theo người. Cũng vì thế trong lúc lơ là……..bất cẩn để tên cướp giật mất hộp nhẫn……..nó……nó chạy theo rồi bị xe tông…….tấm ảnh cũng vỡ tan………mà hộp nhẫn thì cũng mất rồi…..Bác sĩ bảo rằng cơ hội sống sót rất thấp……….nó sắp không trụ nổi nữa……….Cô có thể đến thăm nó lần cuối không?………..”
Dứt lời nước mắt Châu Ái Nghi rơi như mưa, đây là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh cô ta khóc thảm thương đến như vậy, khóc như chưa từng khóc bao giờ. Nghe tin này xong cô cũng thấy như sét đánh ngang tai, hoàn toàn không thể ngờ được việc này.
Cả hai thứ Âu Thành Triệu coi như sinh mạng ấy cô đều biết chúng. Hộp nhẫn đó……..có phải hôm sinh nhật cô đã vứt đi đúng không? Khi đó Âu Thành Triệu ở đó, chẳng lẽ cậu đã đi nhặt lại chúng sao?
Châu Ái Nghi tưởng chừng Lạc Ân Nghiên không đồng ý, không còn cách nào khác cô mạnh mẽ lao tới trước mặt Lạc Ân Nghiên, hai đầu gối thụp xuống quỳ trước mặt Lạc Ân Nghiên. Giọng nói hèn mọn mà cầu xin.
“Tôi xin cô Lạc Ân Nghiên…………Thằng bé sắp không xong rồi, cô có thể tới gặp nó được không? Tôi biết nó đã làm nhiều việc có lỗi nhưng đó là do tôi hồ đồ, tôi sai khiến nó làm…….Nó thật sự rất yêu cô, tôi cũng không ngờ nó yêu đến vậy. Nếu những việc làm của tôi và nó trước đây làm cô hận nó, tôi nguyện quỳ suốt ngày suốt đêm đến khi nào cô tha thứ. Chỉ cần cô đến thăm nó mà thôi…….tôi chỉ cần như vậy. Hiện tại tôi đã lãnh tất cả hậu quả do tôi gây ra rồi, tình yêu, gia đình, tiền bạc. Mọi thứ tôi đều mất hết, hôn sự của tôi và Phong Lãnh Thiên cũng tan thành mây khói, anh ấy đã bỏ tôi rồi. Tôi không còn ai khác ngoài đứa em này…….tôi xin cô……..nó đang nguy kịch lắm……”
Châu Ái Nghi nói một hơi dài không ngừng nghỉ, thương tâm mà cầu xin cô. Nói thật Lạc Ân Nghiên cũng không phải xấu tính, cô không ép hay bắt Châu Ái Nghi phải quỳ cầu xin mình, thậm chí còn không ngờ đến hành động này của Châu Ái Nghi.
Lạc Ân Nghiên vô cùng khó xử trước khung cảnh này, hai đôi mắt cô nhíu lại mệt mỏi, đầu “ong ong” đau đớn. Nói thực thì nghe Châu Ái Nghi kể cô thấy cậu cũng thật đáng thương, nhưng bản thân cô đã ra kèo sau 5 tháng cô và cậu sẽ gặp nhau. Lúc đó sẽ nghĩ tới chuyện có tha thứ hay không, bây giờ chưa đầy 2 tháng lại nghe tin sóc óc như thế này cô cũng không biết phải nên làm gì.
Cô là người nói 1 là 1, nói 2 là 2. Sau khi chia tay Âu Thành Triệu, trải qua bao nhiêu chuyện cô đã học được cách cứng rắn hơn, cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng không bao giờ bị lung lay, vì thế mà………
Lạc Ân Nghiên nhẹ nhàng đỡ vai Châu Ái Nghi nói.
“Châu Ái Nghi……..tôi là người dễ mềm lòng……nhưng không phải trong khung cảnh nào cũng vậy. Tôi đã nói rằng nếu cậu ta trải qua được thử thách tôi ra, tôi sẽ gặp và tha thứ. Nhưng bây giờ chỉ mới 2 tháng thôi…….đừng nói tôi vô tình nhưng Âu Thành Triệu đã không làm được tức là chúng tôi không có duyên……Và chắc chắn khả năng tôi tới gặp cậu ta sẽ gần như bằng không……”
Cảm xúc như vỡ oà, đầu óc, tâm trí Châu Ái Nghi như muốn nổ tung. Cô khóc lớn hơn nữa, khóc đến mức gần như muốn hét lên thật to vậy. Nghe xong câu nói ấy cô không biết làm gì ngoài điên cuồng cầu xin. Hai tay chắp lại, hèn mọi cúi đầu mà xin Lạc Ân Nghiên đến gặp em mình.
Tại sao hai chị em này lại giống nhau vậy chứ? Cả hai người đều quỳ xuống cầu xin Lạc Ân Nghiên, nhưng cô không phải thánh thiện, không thể nào bao dung việc hai người này đã làm với mình.
Cô cho Âu Thành Triệu một cơ hội đó là giới hạn lớn nhất rồi nhưng cậu không thực hiện được…….
Châu Ái Nghi cứ ngồi khóc như vậy đến mức ngất đi lúc nào không hay. Lạc Ân Nghiên thở dài ngao ngán, cô đành đỡ cô ta lên ghế sofa nằm nghỉ, còn mình thì tắt hết đèn rồi đi vào phòng.
Nằm trên giường suy nghĩ đến nhưng việc Châu Ái Nghi nói cô cũng đau lòng không ít, đau thấu ruột tim gan đó chứ. Nhưng biết làm gì bây giờ, cô có tương lai, có công việc của mình, không thể nào lại bỏ ngang chỉ vì đến thăm Âu Thành Triệu được.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Thương Của Bắc Tổng |||||
Nói đi nói lại cô cuối cùng vẫn quyết định không đi. Nếu như năm tháng sau vẫn gặp lại nhau coi như cậu gặp may mắn.
Nếu nói về ai là người vô tâm, tàn nhẫn nhất có lẽ Lạc Ân Nghiên sẽ là người đứng top. Đúng là cô rất yêu Âu Thành Triệu nhưng cô vẫn có lí trí của mình, trải qua những việc như vậy cô nghĩ rằng bản thân mình sẽ không bao giờ đi theo tiếng gọi con tim nữa……..
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy Lạc Ân Nghiên đã thấy Châu Ái Nghi biến mất tăm mất tích. Giống như không có dấu vết nào cho thấy có người từng ngủ ở trên ghế.
Lạc Ân Nghiên có hơi suy nghĩ một chút, sau đó gạt bỏ qua một bên rồi chuẩn bị cho ngày học mới mẻ của mình.
*Hiện tại
Đó là sự việc của mấy tháng trước, và hôm nay chính là ngày mà cô quyết định sẽ gặp mặt Âu Thành Triệu. Kể từ lần gặp đó Lạc Ân Nghiên không còn nghe thấy tung tích gì liên quan đến Âu Thành Triệu nữa. Cũng không biết cậu có còn giữ được sinh mạng hay không.
Mọi thứ đều sẽ được biết trong chuyến đi về Mĩ lần này.