Đây là thanh Ngọc Thiên kiếm, được dùng kim thiết vạn năm rèn thành, có thể chém đá như chém bùn, cực kỳ sắc bén.
Ngọc Thiên kiếm này là nàng tùy tiện lấy trong trữ nạp giới ra đưa cho Nam Thiên Sang, coi như quà tặng hắn con đường học tập võ thuật.
Lau sạch vết máu trên Ngọc Thiên kiếm, Hàn Băng tra kiếm vào vỏ, đưa trả lại cho Nam Thiên Sang.
“Hì hì, cảm ơn ca ca!” Nam Thiên Sang hai tay đưa ra nhận lấy, nhe hàm răng trắng bóc ra cười.
“Được rồi, đứng dậy đi. Chúng ta đi tìm một nguồn nước sạch, cho ngươi tắm rửa thay đồ.”
Hàn Băng hơi nhíu mày nhìn bộ dạng lôi thôi chật vật của một người một thú, xoay người đi về chỗ xe ngựa, chui vào bên trong ngồi.
Nam Thiên Sang cả người đều bẩn thỉu nên không ngồi xe ngựa mà trèo lên lưng Bạo Phong, chậm rì rì đi theo sau xe ngựa.
Đi được một đoạn, Tiểu Hồ ‘vèo’ một cái vụt qua, chui từ cửa sổ vào, ngoan ngoãn nằm trong lòng nàng.
“Chủ nhân, đi về phía trước ba dặm sẽ thấy một nguồn nước!” Tiểu Hồ híp mắt hưởng thụ sự âu yếm của nàng.
Hàn Băng nhắc lại lời của Tiểu Hồ, A Ngũ theo lời nàng đi hơn một canh giờ mới thấy nguồn nước đó.
Nguồn nước là một cái hồ nước sạch trong vắt thấy đáy, không có rong rêu cũng chẳng có cá bơi lượn.
Nam Thiên Sang nhìn thấy nguồn nước liền vui vẻ nhảy khỏi người Bạo Phong rồi nhanh chân chạy tới.
“Ca ca! Nước này rất sạch! Đệ có thể nhảy xuống tắm không?”
“Được!” Hàn Băng ở xa mỉm cười gật đầu.
Nhận được sự cho phép của nàng, Nam Thiên Sang liền cởi bỏ lớp y phục ngoài cùng, mặc trung y màu trắng lao xuống nước.
Bùm! Tủm!
Bạo Phong thấy chủ nhân của nó nhảy xuống nước cũng nhảy xuống theo, ở dưới nước rũ bộ lông toàn máu.
Hàn Băng đứng ở phía xa quan sát xung quanh, thấy ở phía bắc có vài đám khói lợn lờ, không giống như cháy rừng, hẳn là có nhà dân ở nơi đó.
Đợi một người một thú sắp xếp ổn thỏa xong liền khởi hành theo hướng đám khói. Nam Thiên Sang thu Bạo Phong vào giấy khế ước, treo lên xe ngựa ngồi đánh ngựa cùng với A Ngũ.
Khi trời sẩm tối thì ba người cũng đến địa điểm Hàn Băng suy đoán, quả đúng là có một ngôi làng nhỏ nằm tách biệt trong rừng rậm này.
A Ngũ rất tự giác chủ động đi tìm một thôn dân ở đó hỏi tá túc, sau một hồi liền trở lại, mang theo tin tức.
“Công tử, thôn dân nói chúng ta có thể đi đến miếu thờ của nàng để qua đêm, công tử thấy sao?”
Hàn Băng đơn giản liền gật đầu. Đối với nàng mà nói, có chỗ dừng chân nghỉ ngơi tránh sương gió như vậy là tốt lắm rồi, không yêu cầu gì cao sang.
Xe ngựa một đường chạy qua nhà dân, từ trong mỗi nhà đều có bóng người nổi lửa ngoài sân, nhưng kỳ lạ chính là không có nấu nướng gì, đơn thuần chính là kiểu đốt củi.
Một hai nhà thì không sao, nhưng đi từ đầu làng đến miếu thờ cuối làng nhà nào cũng như vậy, chính là có điều kỳ lạ rồi!
Một vài suy nghĩ lướt qua trong đầu nàng nhưng lại không có bao nhiêu chắc chắn, Hàn Băng liền tạm thời bỏ qua.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc…
Tiếng vó ngựa kéo bánh xe vang lên rõ mồn một trong tai nàng, thậm trí là tiếng bước chân nặng nề của thôn dân nơi này.
Đi được tầm một khắc, cuối cùng họ cũng đã đến được miếu thờ của làng. Miếu thờ bên ngoài có dựng một hàng rào bằng cành gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo, lối dẫn vào cửa miếu trải một lớp sỏi đá vô cùng chắc chắn.
A Ngũ đánh ngựa mang xe tiến thẳng vào trong khoảng sân của ngôi miếu, chờ Hàn Băng xuống liền cột chắc vào cái cột chống bên ngoài miếu.
Nam Thiên Sang ngó ngược ngó xuôi quan sát xung quanh, thấy không có ai khác ngoài họ liền đẩy của miếu tiến vào.
Cánh cửa màu đỏ cũ kỹ dưới động tác của Nam Thiên Sang dần mở ra, tiếng cửa han rỉ vang lên có chút rợn người.
Chúc mọi người buổi tối vui vẻ, đọc truyện vui vẻ và có. một giấc ngủ thật ngon nha! <( ̄︶ ̄)>