“Cho tôi xem video giám sát cuộc thẩm vấn của cô ấy vào thời điểm đó.” Mặc dù Tào Du nói cực kỳ chắc chắn và hợp lý, nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn nghi ngờ điều gì đó.
Anh cần phải tận mắt nhìn thấy và tự mình phán đoán! Anh luôn cảm thấy mọi thứ không đơn giản.
“Đoạn giám sát thẩm vấn của cô ấy đã bị xóa vào thời điểm đó. Không chỉ cuộc giám sát thẩm vấn của cô ấy, mà tất cả các video giám sát có cô ấy đều bị xóa.” Tào Du đương nhiên hiểu ý anh ta. Trên thực tế, anh ta cũng muốn xem lại video giám sát, xem nó một lần nữa, nhưng không thể tìm ra nữa.
Đôi mắt hơi híp lại của Nguyễn Hạo Thần nhướng lên, nhìn thẳng vào Tào Du.
“Tôi đã hỏi anh cả vê điêu này, anh cả nói thân phận của cô ấy rất đặc biệt và cân được giữ bí mật, video giám sát cũng là do anh ấy cho người xóa.” Tào Du nhìn ánh mắt như muốn giết người của Nguyễn Hạo Thần mà vội vàng giải thích.
“Đại ca xóa?” Nguyễn Hạo Thần giật mình, có chút ngạc nhiên, nhưng lại dường như không bất ngờ lắm.
Trước đó khi anh gọi cho đại ca, đại ca cũng có thái độ giữ bí mật thân phận cho cô.
Bây giờ, vì cô, anh cả đã xóa tất cả các video giám sát của đồn cảnh sát có mặt cô ấy?
Mối quan hệ giữa anh ấy và cô là gì?
“Vâng, cô ấy là người anh cả phái đến, việc anh ấy làm như vậy cũng là bình thường.” Tào Du không nghỉ ngờ gì về vấn đề này, hơn nữa đó là anh cả của họ, anh chắc chắn sẽ không nghỉ ngờ anh ấy.
“Thường thì… Không thể nghe ra quá nhiều cảm xúc trong giọng nói của anh, cũng không nghe ra sự nghi vấn hay bất kì cảm xúc khác, chỉ là đôi mắt hiện lên sự tối tăm.
Tào Du nhìn anh như thế, không thể không bị sốc, nhất thời không dám nói gì.
“Hồ sơ cô ấy lập trong phòng thẩm vấn còn không?” Nguyễn Hạo Thần đột nhiên hỏi một câu. Tào Du nói cô đã lập biên bản trong cuộc thẩm vấn, anh muốn xem những gì cô ghi chép biết đâu có thể phát hiện gì đó.
Hơn nữa, anh cảm thấy nét chữ này cũng có thể trở thành một bước ngoặt.
Anh và Tô Khiết đã ký một thỏa thuận trước khi lĩnh chứng, và thỏa thuận là cô tự tay kí…