– Hiện giờ ngược lại ta nghi ngờ thân phận của hai người các người, các người có thể chứng minh các người là người của phủ Thái Thú không?
Hai nha hoàn quay đầu nhìn lão ta, hình như vừa bực mình vừa buồn cười với câu hỏi này, một người đáp:
– Vị lão tiên sinh này, còn cần chứng minh ư? Nếu không phải người của phủ Thái Thú thì sao bọn ta có thể xuất hiện ở đây chứ?
Viên Phương hỏi:
– Các người tên gì, ta muốn xác minh một chút.
– Văn Tâm, Văn Lệ.
Tuy hai nha hoàn thấy không vui nhưng vẫn trả lời.
Sau lưng hai nha hoàn, một hòa thượng khẽ gật đầu với Viên Phương một cái, đưa mắt ra ám hiệu, nói:
– Chắc là không có vấn đề gì.
Viên Phương xua tay nói:
– Trả đồ cho người ta, phái người đi hỏi xem có phải bên này sắp xếp cho hai người này hầu hạ không.
Trả lại khay cho hai người, một hòa thượng chạy chậm ra khỏi sân nhỏ.
Lúc hai bên giằng co, Văn Lệ nhìn chằm chằm Viên Phương dò xét từ trên xuống dưới nhịn không được hỏi một câu:
– Lão tiên sinh, mặt ông làm sao vậy, bị người ta đánh hả?
– À…
Viên Phương sờ mặt mình một cái, chạm vào đau nhức, khóe miệng hơi giật giật, bỏ tay xuống rồi nghiêm túc đáp:
– Té.
Trong lòng đang nguyền rủa người nào đó.
Văn Lệ chậc chậc:
– Té thành như vậy, chắc là té mạnh lắm đây.