Ông Vương đang định nói tiếp thì bị Lục Nguyên Thông ngăn lại: “Nhà họ Lục im hơi lặng tiếng quá lâu, đến lúc liều mạng rồi.
Cậu cứ yên tâm, nhà họ Lý còn chưa đủ khả năng diệt nhà họ Lục chúng ta đâu”.
Nghe vậy, ông Vương không nói gì thêm, chỉ là trong lòng vô cùng kinh hãi.
Ông ta không biết Lục Nguyên Thông lấy đâu ra tự tin, nhưng cũng hiểu lão đã dám nói vậy thì chắc chắn vẫn còn thủ đoạn.
“Tôi hiểu rồi!”
Ông Vương gật đầu đáp.
Cùng lúc đó ở nhà họ Lý.
Trong căn biệt thự ở chính giữa tòa trang viên rộng lớn.
Một người đàn ông trung niên nghe cấp dưới báo cáo, sa sầm mặt nói: “Cậu nói Lý Tấn bị một người mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi bẻ gãy tay?”
Ông ta là Lý Đồng Hạ, bố của Lý Tấn, đồng thời cũng là người thừa kế nhà họ Lý.
Cấp dưới vội vàng nói: “Hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ bảo vệ cậu chủ cũng bị cậu ta dễ dàng đánh bại”.
Lý Đồng Hạ lại nói tiếp: “Thằng nhóc kia đã bẻ gãy một cánh tay của Lý Tấn.
Nếu cứ để yên chuyện này, chắc chắn nhà họ Lý sẽ bị các gia tộc khác chê cười”.
“Còn có thể làm gì? Đương nhiên là phải lấy lại danh dự rồi!”
Lý Sơn lạnh lùng nói, đôi mắt tinh ranh lóe lên sát khí mãnh liệt.