Hai người chạm cốc, uống một hơi cạn sạch, một hồi gió tanh mưa máu lặng lẽ bắt đầu.
Mà giờ khắc này, Giang Nghĩa hoàn toàn chưa biết gì cả.
Anh ngồi trên sô pha trong nhà, ôm vợ xem TV, dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, hai kẻ thù căm hận anh đến tận xương tủy đang âm thầm hợp tác, chuẩn bị dẫn anh vào chỗ chết.
Bỗng nhiên, mày của Đinh Thu Huyền giật giật, bất an nhìn về phía Giang Nghĩa.
“Chồng ơi.”
“Hử?”
“Mày em vừa nháy một cái, dự cảm có chuyện chẳng lành, cảm giác như anh sắp xảy ra chuyện, anh nhất định phải cẩn thận.”
Giang Nghĩa mỉm cười ôm chặt Đinh Thu Huyền.
“Yên tâm đi, giặc đến thì đánh, nước lên thì nâng nền.”
“Anh sẽ không bao giờ thua.”
Mặt trời mới mọc trên bầu trời, bầu trời bao la.
Giang Nghĩa rất hiếm khi đến Star Jewelry, đi vào phòng làm việc của giám đốc chi nhánh-Viên Triệu Hào.
Từ lúc Giang Nghĩa đi vào, Viên Triệu Hào đã có sắc mặt không tốt.
Ông ta vẫn không thể quên được thảm cảnh lần trước thua cược Giang Nghĩa, lộn ngược ăn mỳ gói, mối thù này, ông ta phải nhớ cả đời, đến tận khi tiêu diệt được Giang Nghĩa mới thôi.
“Giục cậu lâu như thế, tại sao muộn như vậy cậu mới đến?” Viên Triệu Hào không vui nói.
Giang Nghĩa lạnh lùng nhìn ông ta, không trả lời.
Đối với kiểu cố ý khiêu khích này, giải thích như thế nào cũng bằng thừa, chỉ khiến đối phương cảm thấy bạn đang ngụy biện.