“Người khác ta không quan tâm, còn Tề Trấn Thiên thì giao cho ta”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, trong đôi mắt có hàn mang chói lọi, lúc này hắn vẫn còn nhớ như in cảnh tượng giao chiến với Tề Chấn Thiên hôm đó, hắn hận ông ta tới tận xương tuỷ.
“Vốn dĩ ta muốn đích thân trảm Tề Chấn Thiên nhưng tiểu hữu đã nói vậy rồi thì đê tiểu hữu ra tay cũng không hề gì”, lão tổ nhà họ hùng Hùng Chiến Sơn mỉm cười lên tiếng.
“Vậy thì đa tạ tiền bối”, Diệp Thành chắp tay mỉm cười nói.
Nói rồi, hắn bước ra khỏi phi kiếm, hai ba bước đã tiến tới phi kiếm của Sở Linh.
Trên phi kiếm, Tịch Nhan vẫn nằm trong lòng Sở Linh, tiểu nha đầu nước mắt lã chã rơi.
Sở Linh gặp Tịch Nhan cuối cùng, khi thấy Tịch Nhan, cô thẫn thờ một lúc, không ngờ Tịch Nhan vẫn còn sống, vả lại thực lực còn mạnh tới mức này, còn Hổ Oa cũng thế, trông vững chãi và mạnh mẽ hơn nhiều.
“Đừng nhìn ta, lúc đó ta cũng rất bất ngờ”, thấy vẻ mặt thắc mắc của Sở Linh, Diệp Thành bất giác nhún vai.
“Cho dù nói thế nào thì còn sống là tốt rồi”, Sở Linh khẽ mỉm cười, nói rồi không quên xoa xoa đầu Tịch Nhan.
“Tiểu tử, nghe nói cô bé là đồ đệ của ngươi?”, phía này, tên tí hon đã nhảy lên vai Diệp Thành, hắn xoa tay cười xoà lên tiếng.
“Sao, có ý kiến gì à?”