Quá kiêu ngạo, không chào hỏi một tiếng, muốn vào nhà của người ta liền vào.
Miêu Nghị hận không thể làm thịt Hạ Hầu Long Thành, nhưng hắn buộc lòng phải chắp tay tươi cười nói:
– Thống lĩnh, trang sức tạm thời ngừng hàng.
– Bớt giả bộ đi.
Hạ Hầu Long Thành cười khẩy nói:
– Có phải vì bản thống lĩnh mỗi ngày tranh mua khiến ngươi khó chịu nên muốn chặn đường kiếm tiền của ta không?
Bà nội ngươi! Còn không biết ngượng nói là đường kiếm tiền của ngươi?
Miêu Nghị rất muốn một thương đâm chết Hạ Hầu Long Thành.
Miêu Nghị khẽ thở dài:
– Thống lĩnh đại nhân suy nghĩ nhiều, trang sức đó không phải ai cũng làm được, ngừng cung cấp trang sức vì Bích Nguyệt Phu Nhân lên tiếng, bây giờ phải ngừng tất cả hoạt động lo luyện chế nguyên bộ trang sức cho Bích Nguyệt Phu Nhân. Nếu còn tiếp tục luyện chế trang sức khác thì không thể ăn nói với bên Bích Nguyệt Phu Nhân.
Cơ mặt Hạ Hầu Long Thành cứng ngắc:
– …
Lý do này làm Hạ Hầu Long Thành không nổi sùng được.
Tiễn Hạ Hầu Long Thành đi xong Miêu Nghị chỉ ngoài cửa sổ, gằn giọng:
– Sẽ có ngày cho tên này trả lại cả vốn lẫn lời! Nếu có cơ hội chờ xem ta xử hắn, thằng khốn nạn!
Miêu Nghị một lần nữa thể nghiệm chênh lệch giữa dân và quan.
Hiếm khi Ngọc Linh Chân Nhân không tỏ vẻ phản đối lời nói của Miêu Nghị, vì lão cũng rất muốn làm thịt Hạ Hầu Long Thành.
Mấy ngày liên tiếp, Thiên Hương lâu cách vách, Từ ma ma, Tuyết Linh Lung, Hoàng Phủ Quân Nhu mỗi ngày đứng trước cửa sổ tầng năm liền với bên Chính Khí tiệm tạp hóa, quan sát họ.
Tuy dòng người không chen chúc như lúc ban đầu nhưng buôn bán đúng là nhộn nhịp.
Tỳ nữ đi ra ngoài tìm hiểu tin tức trở về báo cáo tình huống cho ba người:
– … Tỳ nữ hỏi nhiều khách hàng mua đồ ra khỏi Chính Khí tiệm tạp hóa, mọi người đều khen hay.
Hoàng Phủ Quân Nhu lẩm bẩm:
– Mọi người đều khen hay.
Đây là đánh giá rất tốt cho việc làm ăn, khiến khách hàng đều khen là chuyện rất khó khăn.
Mắt Hoàng Phủ Quân Nhu sáng rực nhìn xuống dưới, nàng cứ ngỡ có thể ép tiệm tạp hóa không buôn bán tiếp được, ép tiệm tạp hóa biến thành tiệm trang sức. Ai ngờ người ta đi ngược đường, không bán trang sức, chẳng cần mánh lớn trang sức, đường đường chính chính đẩy tiệm tạp hóa ra, trở về bản chất buôn bán. Nhưng cách bán thì mới mẻ, không cần tuyên truyền, trong thời gian ngắn đã buôn bán nhộn nhịp oanh động Thiên Nhai. Có lẽ không kiếm được nhiều tiền bằng trang sức nhưng giao dịch náo nhiệt còn hơn lúc bán trang sức, khiến người cảm thán.
Hoàng Phủ Quân Nhu khẽ hỏi:
– Đây là cách Ngưu Hữu Đức nghĩ ra?
Từ ma ma cười khổ nói:
– Sai người đi xem, lúc bên trong xây dựng bố trí, liên lạc với công tượng đều là Ngưu Hữu Đức chỉ huy, tự mình dạy dỗ đệ tử Chính Khí môn làm như thế nào. Trừ hắn ra chắc không có ai khác.
Tuyết Linh Lung nói:
– Từ ma ma, vậy là Chính Khí tiệm tạp hóa có thể kinh doanh lâu dài sao?
Từ ma ma cười nói:
– Nếu buôn bán quang minh chính đại không nói thách, nguồn hàng sung túc, đắt khách, danh tiếng tốt thì sao không bán lâu dài được? Thật không ngờ tiệm tạp hóa biết kinh doanh như vậy, sau này chúng ta mua đồ cũng muốn đi chỗ đó mua.
Tuyết Linh Lung quay đầu nhìn Hoàng Phủ Quân Nhu:
– Tỷ tỷ có giữ lời hứa gả cho hắn không?
Từ ma ma nghe xong bất ngờ, chậm rãi quay đầu nhìn Hoàng Phủ Quân Nhu.
Mặt Hoàng Phủ Quân Nhu thẹn thùng đỏ rực, cưỡng ép tìm lý do:
– Ta nói là trong tình huống không có người ngoài trợ giúp, hiển nhiên bọn họ được người ngoài giúp đỡ nếu không kiếm đâu ra nhiều nguồn hàng như vậy?
Từ ma ma, Tuyết Linh Lung nhếch môi nhịn cười, không tiếp tục ghẹo Hoàng Phủ Quân Nhu xấu hổ. Hai người đều biết lời nói thuận miệng đó không tính được.
